Tại một nơi trang nghiêm, đẹp đẽ, hùng vỹ trong phủ, có 3 người cẩm y vệ
đang vội vã đi vào, đến thẳng đại sảnh. Vừa mới bước vào liền nhìn thấy
một người đàn ông trung niên cười nói “Ba vị thống lĩnh đại nhân vất vả
rồi, đến đây uống chén trà đi”
Một trong ba người thống lĩnh tiến lên phía trước, ghé sát vào người đàn ông trung niên, ho nhẹ, thấp
giọng hỏi “Lưu quản gia, không biết Vương gia vội vàng triệu tập chúng
tôi đến là có chuyện gì không?” Hai người còn lại thì cố gắng giỏng tai
lên nghe, trên mặt lộ vẻ tò mò, kèm theo một nét lo âu, e ngại.
Lưu quản gia thấy 3 người đàn ông lộ vẻ mặt lo lắng thì không khỏi cười to, cất tiếng trấn an “Các vị đại nhân không cần sốt ruột, Vương gia yêu
cầu gặp các vị chỉ vì một chuyện nhỏ mà thôi, muốn nhờ 3 vị giúp cho.
Hiện giờ Vương gia đang ở thư phòng cùng Tống chuyện trò, không tiện ra
gặp, rất mong các vị thứ lỗi cho”
“Không sao, không sao, việc
Vương Gia nhờ, chúng tôi cũng rất sẵn sàng, chờ một chút cũng không sao” Ba người lập tức ôm tay cười khi biết được chỉ là việc nhỏ cũng yên
tâm. Lưu quản gia lập tức bảo người hầu chuẩn bị rót trà, chờ 3 người
ngồi yên vị mới chậm rãi nói ra yêu cầu “Cha vương gia nửa tháng trước
bất hạnh mất, hẳn các vị cũng rõ chuyện này, ôi chao, thật đáng thương
cha Vương gia, bị bệnh lâu năm trên giường, vẫn không giành giật được
với tử thần đều đã đi cùng Tiên Hoàng xuống dưới tuyền đài”
Nói
tới đây, 3 vị thống lĩnh lập tức lộ vẻ đau khổ, trên nét mặt thể hiện
thật giả lẫn lộn cũng không hiểu rõ, Lưu quản gia đau đớn không thôi,
mãi sau mới nói tiếp được “Mười năm trước, binh đao loạn lạc, xâm chiếm
đất nước. Lúc đó ở biên giới, chiến trận bùng nổ, diễn ra ác liệt, nhiều năm, mãi mới đánh đuổi được kẻ thù ra khỏi đất nước, giành thắng lợi.
Nói đến chiến thắng này công lớn nhất lại không phải Cha Vương gia Tấn
vương, khi đó có một vị tướng là Tô Vạn Vinh, trong trận chiến loạn, cực kỳ dũng mãnh, nhiều lần có công cứu Vương gia. Lần cuối cùng, vị tướng
Tô này đã không ngại thay vương gia đỡ một mũi tên. Trước khi chết có
khẩn cầu vương gia tìm giúp con gái của mình đã thất lạc nhiều năm, hắn
đưa cho vương gia một khối ngọc bội chính là để nhận ra con gái của mình ở dân gian. Sau khi chiến tranh kết thúc, Vương gia đã nhiều lần phái
người đi dân gian tìm kiếm nhưng cũng không tìm được. Cho đến tận trước
lúc mất liền đem nhiệm vụ tìm kiếm này giao cho Thiếu chủ, tìm được nàng tận tình lo cho nàng không phải sống khổ sở, để an ủi tướng Tô ở trên
trời có linh thiêng. Nguyện vọng của Tiên vương, thiếu chủ tự nhiên
không dám bỏ bê, liền triệu kiến đến 3 vị thống lĩnh trong triều giúp
cho”
Lưu quản gia một hơi nói xong đã làm cho 3 vị thống lĩnh
hiểu được chuyện gì, liền cùng đồng ý giúp tìm kiếm, trong đó có 1 vị
không khỏi lộ ra lo âu. Chuyện vương gia nhờ bọn họ 3 người không dám có sơ xuất, chẳng qua là tiên vương đã tìm kiếm hơn 10 năm nhưng cũng
không có kết quả gì, chỉ có bọn họ 3 người thì chắc gì đã tìm được. Để
phòng ngừa mới lên tiếng “Biển người mờ mịt, Nước Đại Thịnh Hoàng triều
giàu có mêng mông, muốn tìm 1 cô gái chỉ sợ là mò kim đáy bể, thực sự
khó khăn”
Lưu quản gia lấy ra một khối bạch ngọc nói “Đây là khối ngọc năm đó Tướng quân Tô đã tặng cho Tiên vương gia, khối bạch ngọc
này chia làm 2 nửa, nửa kia ở trên người vị tiểu thư, đây là căn cứ duy
nhất để có thể tìm được vị tiểu thư kia.”
Ba vị thống lĩnh cầm
lấy khối ngọc bội cẩn thận xem, quản gia lại tiếp tục nói “Vương gia nói qua, nếu ai có thể tìm được tiểu thư, sẽ được thưởng, 3 vị đại nhân,
đều cùng cố gắng đi”
“Nếu là nguyện vọng của tiên vương, vậy thì
hạ quan cũng không dám chối từ, lập tức triệu tập thủ hạ tìm kiếm con
gái yêu của tướng quân ngay” Nói xong 3 vị thống lĩnh xin phép rời đi.
Đầu đường ồn ào, phố chợ đông vui, náo nhiệt, thoáng bóng người khả ái lẫn
trong đám đông, Trương Khả Khả hết nhìn bên trái, bên phải, khắp xung
quanh, thầm nghĩ, chỉ cần tìm được hiệu cầm đồ thì nàng sẽ không phải
ngủ đầu đường xó chợ nữa, tuy là ngọc bội của chủ nhân trước, nhưng
trước mắt cũng chỉ lúc cần gấp mới sử dụng mà thôi.
Đột nhiên
Trương Khả Khả mắt sáng ngời, nhìn thấy phía xa có một cửa hàng gắn biển to với chữ “Làm”, nghĩ đó là cửa hiệu cầm đồ, nàng vui mừng chạy đến,
vào trong cửa hiệu thấy có một ông chủ đang ngồi tính toán sổ sách ở
quầy, thấy có người khách đến, mừng rỡ đón “Tiểu thư, cô muốn đến cầm
cái gì phải không?
Trương Khả Khả ho nhẹ một tiếng, vỗ mạnh tay
lên quầy bàn, ngửa tay lấy ra một khối ngọc bội, hạ giọng nói “Ông chủ,
ông xem giúp tôi khối ngọc bội này đáng giá bao nhiêu tiền?
Giọng nói của Trương KHả khả lạnh băng làm cho ông chủ khiếp sợ, nhanh tay
cầm lấy ngọc bội cẩn thận xem, nheo mắt gian trá nhìn một lát rồi giơ 1
ngón tay lên nói “Bằng này”
Trương Khả Khả nhíu mày suy nghĩ, cất tiếng “Một trăm lượng?”
Con số làm lão chủ phát hoảng, lão trừng mắt nhìn Trương Khả KHả, sau đó
lấy ngọc bội trả lại cho nàng. “Cô nương, ngọc bội của cô đáng một trăm
lượng sao? Tốt hơn là cô nên đi chỗ khác vậy, ở đây không thể trả được
thế’
Trương Khả KHả cầm lấy ngọc bội nhíu mày nói” Chính ông chủ
ra giá một trăm lượng cơ mà! Thấy ông đưa ra 1 ngón tay, tôi làm sao
biết ông ra giá cụ thể bao nhiêu đâu?
Lão chủ vốn là người lão
luyện trong thương trường, không phải có câu buôn gian bán rối hay sao.
Lão ta chỉ liếc mắt một cái là biết ngay Trương Khả Khả rất cần tiền,
lấy giọng đàm phán ra nói “Hai lượng đi. KHối ngọc bội của cô chỉ đáng
giá nhiều nhất là 2 lượng thôi” định là nói một lượng nhưng sợ doạ tiểu
cô nương nên bằng kinh nghiệm trước mắt liếc nhìn thấy khối ngọc bội kia là ngọc nguyên chất, tuyệt đối là ngọc tốt.
“ Cái gì?” Trương KHả Khả tức giận rống to, khối ngọc bội này chỉ đáng 2 lượng thôi sao? Ông chủ thật gian xảo.
“Nếu cô nương không tin, thử đi cửa hiệu khác xem. Tôi không giấu gì nói cho cô, toàn bộ phố này có cửa hiệu của tôi là lớn nhất, nếu cô mang đến
cửa hiệu khác thì chắc gì đã được giá này” Lão chủ chậm rãi nói, cố ý tỏ ra là mình không có hứng thú gì.
Trương KHả Khả tất nhiên biết
rõ, nàng có đi phố khác tiếp tục tìm thì cũng chỉ có mỗi cửa hiệu này
thôi, mà trời lại sắp tối rồi, nàng trừng mắt nhìn, trong lòng lập tức
nảy ra ý tưởng, nhìn thẳng vào lão chủ, thận trọng nói “Ông chủ, đừng có lừa gạt tôi nha. Lần này tôi đến là tìm chú, chú tôi là làm quan to
trong thành, chỉ vì tôi đã hết tiền đi đường bất đắc dĩ lắm mới lấy ngọc bội ra làm lộ phí, ông là người thông minh sẽ biết rõ ngọc bội này
không phải là vật tầm thường, tôi vốn là cầm tại đây vài ngày, qua mấy
ngày tôi tìm được chú, sớm muộn gì tôi cũng đến chuộc lại. Ông cho tôi
giá thực đi, nếu dám lừa tôi, tôi sẽ bảo chú tôi đến cửa hiệu của ông,
đóng cửa hiệu ông lại” Trương Khả Khả lớn tiếng nói xong câu cuối, vỗ
mạnh 1 cái xuống bàn, ánh mắt sắc bén, khí thế kinh người.
Lão
chủ bị lời nói của Trương Khả Khả làm cho run sợ, nheo mắt, vuốt cằm ra
vẻ xem kỹ ngọc bội lần nữa, quan sát tiểu cô nương xem nàng nói thực hay giả, xem ra khí thế thật bức người rất khó là giả, hơn nữa khối ngọc
trong tay nàng cũng không phải là vật tầm thường, mặc dù tiểu cô nương
trước mắt trông dơ bẩn nhưng nếu nhìn kỹ thì có khí thế quý tộc, hơn nữa nàng nói chú nàng làm quan mà lại là quan to, cũng khiếp sợ 3 phần, suy nghĩ trong chốc lát, có vẻ thở dài nói “Vậy đi, cô nương, ta cũng không dám lừa cô nữa, khối ngọc bội của cô không tầm thường, tôi cho cô giá
20 là cao, không còn giá nào thế nữa đâu”
“Hai mươi hai” Trương Khả Khả mở miệng nói.
“Nè, cửa hiệu này không chịu nổi giá đó đâu nhé” Ông chủ ra vẻ khó xử nói.
Trương KHả Khả thấy ông chủ đối với mình lời nói lúc nãy còn nghi ngờ liền tỏ
vẻ hào phóng cười nói “Yên tâm đi! Ông chủ, bây giờ ông cho tôi hai mươi hai, không chừng vài ngày nữa tôi sẽ lấy 100 lượng chuộc về, lúc đó ông sẽ không thấy lỗ”
Những lời này đã làm ông chủ yên tâm, đôi mắt
tự dưng sáng lấp lánh, suy nghĩ đôi chút rồi đập bàn nói “Được, hai mươi hai lượng thì hai mươi hai lượng, cô nương, tôi chưa bao giờ gặp được
khách nào định giá như cô nương vậy nha!” Nói xong ông chủ lấy ra hai
mươi hai lạng bạc đưa cho Trương khả khả.
Trương Khả Khả nhìn 2
nén bạc sáng bóng lại nghĩ không biết là thật hay giả! Ở hiện đại còn có bạc mỹ ký, chắc cổ đại không có bạc giả đâu! Nhìn lão chủ cũng không ra dáng lừa mình liền lấy ngọc bội đưa cho lão rồi cầm lấy bạc, không quên quay đầu lại nói một câu “Ông chủ, ngọc bội của tôi bảo quản tốt nhé,
một trăm ngàn đừng có đánh mất đó, tôi còn muốn chuộc lại đấy”
“Tất nhiên, tất nhiên, tôi sẽ bảo quản tốt” Lão chủ cười rạng rỡ nói, chờ
Trương Khả Khả vừa rời đi, lão chủ không khỏi có chút buồn bã, tự dưng
hai mươi hai lượng bạc mất không, lời lãi biết làm sao đây. Nói tới ngọc bội tuy là rất đáng giá nhưng giá đó phải có người mua thì mới đáng
nha.
Lộ ra nét mặt buồn rầu, lão chủ chuẩn bị lấy ngọc bội cất đi thì thấy có 2 người quan binh nhanh nhẹn đi tới, đập tay xuống bàn
quát: “ông chủ, ra đây”
“Các vị quan gia, có chuyện gì vậy? Lão chủ lập tức tươi cười lấy lòng đi ra.
“Mang tất cả số ngọc trong cửa hiệu của ngươi ra đây cho đại gia ta kiểm tra” Viên quan binh nghiêm lệnh nói.
Lão chủ sợ tới mức mặt không còn chút máu, kêu lên hoảng hốt “Ôi, …quan
gia…cửa hiệu .. cửa hiệu luôn giữ đúng khuôn phép, trung thực, không làm chuyện phạm pháp gì cả”
“Đừng nhiều lời, có tin ta lấy đầu ngươi hay không, nhanh lên mang hết ra đây” Viên quan binh quát, rút dao ra,
thấy thế lão chủ sợ quá lập tức lấy lòng nói “Quan gia đừng tức giận,
đừng tức giận, thảo dân sẽ vào lấy ra hết” Nói xong liền đi ngay.
Bỗng dưng một viên quan binh liếc mắt thấy trong tay lão chủ một khối hồng,
hừ nhẹ một tiếng “Trong tay ngươi cầm cái gì, lấy ra xem nào”
Lão chủ nghĩ đầu cũng không giữ được nói gì đến chuyện ngọc bội? Lão ta bắt buộc phải mở tay lấy khối ngọc bội của Trương KHả KHả ra, vẻ mặt sợ hãi lên tiếng: “Cái này….đây là ngọc bội của một vị cô nương mới đưa cho nô tài”
Khi hai viên quan binh nhìn thấy ngọc bội thì trên mặt lập
tức lộ ra nét sợ hãi lẫn vui mừng, rồi một trong hai viên quan binh
nhanh tay cầm lấy ngọc bội xem kỹ một lát, vỗ bàn vội hỏi “Thế vị cô
nương kia đâu rồi”
“Đi rồi” Lão chủ sự quá run mãi không thôi, nghĩ đến hoạ sát thân.
“Nàng đi hướng nào?
“Hướng đông”
“Nàng mặc quần áo thế nào?
Lão chủ đối với Trương Khả Khả nhớ rõ vì cửa hiệu của lão còn không phải tự dưng mất đi hai mươi lượng bạc cho nàng sao!!! Lão liền tỷ mỷ miêu tả
tường tận quần áo mà Trương Khả Khả mặc, vừa nói xong thì thấy 2 viên
quan binh cầm lấy ngọc bội lao thẳng ra cửa làm cho lão chủ khóc không
ra nước mắt “Ôi ôi…quan gia…quan gia…ngọc bội của tôi a….”