Vương Gia Bá Đạo

Chương 1: Chương 1




Vương triều Phượng Tường, Vĩnh Hằng năm thứ 1

Kinh thành –

“Ngươi vừa mới nói cái gì? Sửa niên hiệu?” Bên trong xe ngựa vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Đúng vậy thưa Cửu gia.” Người kia cung kính trả lời.

Tiếp đến, bên trong xe lại hoàn toàn im lặng, không chút tiếng động – cái người được gọi là Cửu gia đang hơi cúi thấp đầu, vân ve mấy sợi lua tua từ chiếc đai lưng, đôi mắt rũ xuống, làm cho người khác không xác định được là hắn đang nghĩ gì.

Qua một hồi lâu, nam nhân kia mới mở miệng hỏi lần thứ hai, “Đổi thành gì?”

“Vĩnh Hằng nguyên niên.” Hạ nhân không dám chần chừ liền trả lời. (nguyên niên là năm thứ 1 của mỗi triều đại)

Hắn nhướng mày kinh ngạc, đôi môi hồng hồng thoáng nở nụ cười xinh đẹp như một cánh hoa khẽ hé nở, “Ân hừ, thực sao – thật là thú vị a. Thái Bình, ngươi nói xem có phải hay không?” (Vivi: óe , đang tả nam nhân hở trời = =)

Kẻ hạ nhân tên gọi Thái Bình kia không dám đáp lời, chỉ dám quỳ dưới chân chủ tử, đầu cúi thấp, hai tay đặt lên bắp đùi đang run rẩy liên tục – căn cứ theo kinh nghiệm lâu nay của bản thân, chủ tử không phải là hỏi hắn, mà chỉ đang độc thoại một mình, nếu bây giờ hắn bạo gan lên tiếng trả lời, chỉ sợ cái giá phải trả là tính mạng của chính mình.

Sau đó, nam nhân kia dừng lại hành động suy nghĩ và nói năng bất nhất của mình, lên tiếng cười châm biếm, mắt cũng không buồn nhướng lên, “Vĩnh hằng? Hừ, cái lão sắp chết kia còn tin bản thân sẽ không bao giờ già sao, hắn muốn đời đời chiếm lấy vị trí kia sao? Quả thật là chuyện nực cười. Hắn tính toán quyết định sửa lại niên hiệu là muốn chứng tỏ cái gì đây. Thị uy quyền lực, ra oai phủ đầu sao? Hắn là cái người gần như sắp nằm trong quan tài rồi, chỉ còn thiếu mỗi việc nhắm mắt xuôi tay…” Lời nói bỗng dừng lại.

Vẫn đang quỳ nơi đó, Thái Bình nơm nớp lo sợ khi nghe những lời phàn nàn của chủ tử…..à không phải nói là lời huấn thị mới đúng. – mặc dù chân đã quỳ đến tê rần nhưng vẫn cắn răng không dám hó hé; nhưng hiện tại tiếng nói phía trên hoàn toàn mất, bao trùm chỉ là một sự im lặng đáng sợ.

Hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chủ tử từ nãy giờ vẫn thao thao bất tuyệt như Hoàng Hà vỡ đê, như thế nào bây giờ… Tuy rằng thắc mắc như thế nhưng hắn vẫn không có đủ dũng khí ngẩng đầu lên tìm hiểu.

Dựa theo quy củ của hoàng triều, nô bộc thưa chuyện cùng chủ tử phải quỳ xuống đất, mặt phải nhìn xuống đất, hai tay đặt trên đùi, nói chuyện không được xưng ta, phải xưng là tiện nô; ánh mắt không được hướng nhìn thẳng vào mắt chủ tử, nếu không sẽ phạm tôi bất kính.

Nếu đã phạm vào những điều tối kị trên, chủ nhân hoàn toàn có quyền sinh sát, cho dù là giết chết hắn đi thì pháp luật cũng không truy cứu.

Mặc dù biết như thế, nhưng Thái Bình vẫn…vẫn rất là tò mò.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chủ tử đã ngừng lại dường như quá lâu rồi. Lâu đến nỗi hai chân hắn giờ đây đã hoàn toàn mất tri giác, hai lòng bàn tay đã ướt đẫm, lâu đến nỗi hắn cảm thấy không khí trong cỗ xe này ngày càng trở nên ngột ngạt, oi bức – hiện tại đang là giữa mùa hè, mặc dù bên trong xe đã có bố trí vài tảng đá lạnh, nhưng mồ hôi từ trán hắn vẫn tuôn không ngừng.

Đến cuối cùng, hắn thật sự đã không thể nhịn hơn nữa, quyết liều mạo hiểm cho dù mất đầu, hắn khẽ nghiêng đầu, đưa mắt lén lút nhìn theo ánh mắt của chủ tử đang hướng ra ngoài cửa sổ xe – chiếc rèm che phủ đã bị vén lên, ánh nắng chói chang hắt vào gương mặt đang chăm chú bên ngoài đó, dường như tạo thành một vầng sáng bao quanh khiến người không thể nhìn rõ từng đường nét cử chỉ trên khuôn mặt kia.

Thái Bình cố rướn người, nghiêng đầu tránh ánh sáng để có thể nhìn rõ chủ nhân mình, nhưng người bên kia lại đột ngột cử động.

Hắn sợ tới mức lập tức cúi đầu trở lại, ánh mắt nhìn chăm chăm xuống sàn xe, cố gắng giữ hơi thở đều đều, trong lòng vô cùng sợ hãi chủ nhân sẽ phát hiện hành động mạo phạm vừa rồi của hắn.

May mắn thay tư thế của hắn hoàn toàn hoàn hảo, vô luận là góc độ cúi đầu, hay hai tay để trên đùi, hoặc tư thế đang quỳ, so với lúc đầu cũng không khác biệt lắm cho nên hắn vẫn… bình an vô sự.

Nam nhân khẽ lướt mắt quan sát hắn, nhưng chỉ dừng lại nhìn một thoáng rồi chuyển đi, hướng ánh nhìn trở về phía cửa sổ, mở miệng hỏi, “Ngươi có ngửi được mùi gì không?”

“Ân?” Thái Bình phản ứng có hơi bất ngờ.

“Bổn vương đang hỏi chuyện ngươi đó.” Nam nhân vẫn như cũ đang nhìn ngoài cửa sổ, nhưng giọng điệu đã trở nên gay gắt nóng nảy.

Thái Bình nhất thời tỉnh ngộ, bối rối trả lời, “Vâng… Vâng ạ… Nô tài nghe…” Lập tức nhẩy mũi, ra sức mà ngửi, hít được từ ngoài đang truyền đến một hương thơm, “Ân – là có một mùi gì đó….như là… mùi đồ ăn vậy.” Và cái mùi vị này quả thật rất hấp dẫn, không giống bình thường.

Nam nhân liếc nhìn hắn một cái rồi bật nói, “Nói nhảm,” sau đó hắn tự mình ngửi lại một lần nữa, xác định bản thân không sai rồi mới quay đầu truyền lệnh, “Dừng xe.”

“Tuân lệnh.” Thái Bình không dám có chút chần chờ, lập tức gõ mạnh vào thùng xe rồi hét lớn, “Dừng xe.”

Tên mã phu phía trước lập tức kềm ngựa giữ lại, những con ngựa bị giật đột ngột nên bước đi hơi chao đảo, chiếc xe thoáng lung lay, rồi mới dừng hẳn lại.

Nam nhân đi lướt qua Thái Bình, trực tiếp mở cửa bước xuống xe, Thái Bình nhanh chóng bước xuống, theo sát phía sau chủ nhân.

Nam nhân không ngừng đi về phía trước, ước chừng được khoảng hai mươi mấy bước, thì trông thấy một quán nhỏ, mùi thơm kia nhất định chính từ nơi này phát ra.

Nam nhân liền hướng theo quán mà tiến đến, vừa lúc đó chủ quán đang bận rộn tiếp khách nên không để ý đến hắn, nhưng hắn đã âm thầm quan sát nàng, vừa nhìn thấy thân ảnh cùng dung mạo cô chủ thì trong nháy mắt hắn khẽ giật mình.

Thái Bình vẫn đang theo sát phía sau, mắt cũng đảo qua nhìn vị chủ nhân kia rồi thái độ cũng kinh ngạc như chủ tử hắn.

Chủ quán đang thoăn thoắt tiếp khách, ngẫu nhiên xoay người về hướng nam nhân kia, ánh mắt tình cờ nhìn vào nhau.

Nàng cũng giật mình sửng sốt nhưng trong thoáng chốc đã lấy lại bình tĩnh, lập tức đi về phía hắn cười cười thân thiết gọi mời, “Hoan nghênh, hoan nghênh, vị khách này xin mời vào trong thượng tọa, mời nếm thử thức ăn ở nơi này, cam đoan là khi ngài trở về nhà vẫn nhớ hoài không quên mùi vị của nó -”

Nói xong, nàng liền chỉ vào bảng thực đơn viết trên tấm đá đen treo ở tường, mỗi chữ viết đều nghiêng ngả xiêu vẹo, khó có thể phân biệt được, rồi nàng xấu hổ tiếp lời, “Ai! Chữ viết của ta quả thật là rất xấu, mong khách quan đừng chê cười.”

Thái Bình nghe xong thiếu chút nữa đã không nhịn được mà bật cười to – chữ viết này không thể chỉ nói là xấu, quả thực không thể nói đây là chữ viết được, căn bản trên tường chỉ là một mảnh đá đen trầy trụa dơ bẩn.

Nàng vốn không đọc được tâm tư của hắn, khẽ hắng giọng, một lần nữa nhoẻn miệng cười, “Điểm đặc biệt ở quán này… là có 2 dạng thực đơn, một là cả một bữa ăn thịnh soạn, hoặc là từng món riêng biệt, nếu khách quan kêu cả một bữa ăn thì sẽ gồm có 3 món, nhưng nếu ngài ngại vì lượng đồ ăn quá nhiều, một lần không thể ăn hết, thì có thể kêu chỉ một món chính, cho dù là kêu loại thực đơn nào thì mỗi món ăn vẫn chứa đủ 5 vị ngũ sắc, như vậy lại vừa có thể tiết kiệm bớt tiền. Ngài thấy như thế nào, đã quyết định chọn thực đơn nào chưa ạ?” (Vivi: dịch cái đoạn này mà muốn khóc ròng )

Nam nhân chỉ lạnh lùng ngồi nghe nàng nói, quan sát nàng một lúc lâu rồi mới chậm rãi mở miệng, “Ngươi là người ngoại lai sao?”

“Ân?” Nàng tuyệt đối không lường tới việc sẽ nghe được cái từ đó, ngập ngừng một lúc rồi mới ôn hòa nói, “Ta biết các người đều có thái độ như thế đối với người ngoại tộc.”

Hắn nhướng mày ngạc nhiên, thật không tin được nàng sẽ có biểu hiện trấn tĩnh như thế, sau đó hắn đưa mắt liếc nhìn bốn phía, hương thơm kia vẫn lan tỏa trong không khí, bộ dáng của các khách nhân khác… có thể nói là hoàn toàn mê mẩn, tận hưởng thưởng thức, mỗi khuôn mặt đều đỏ hồng lên, tinh thần hưng phấn như vừa mới chạy được trăm dặm.

Có người nào mà chỉ dùng bữa nhẹ lại trở nên như thế hay không? Chỉ nhìn một lần là đã biết có điều bất thường, như thế nào mà nữ nhân trước mắt này không bị mọi người vạch mặt phát giác chứ?

“Ngươi đã biết tội chưa?” Hắn bình tĩnh nhìn nàng.

“Cái gì?” Vẻ mặt nàng ngu ngơ, ngỡ ngàng. Người này không phải đến đây để ăn cơm sao?

Hắn bắt đầu đánh giá diện mạo của nàng – mái tóc đen dài xõa nhẹ trên đôi bờ vai, hai gò má hơi gầy gầy, đôi môi nhỏ nhỏ nhưng căng mọng, còn về phần dáng dấp, thân hình nhỏ xinh, trước sau bằng phẳng, một thân váy hoa sam yểu điệu phất phơ, cứ như thể gặp một cơn gió mạnh lập tức sẽ ngã xuống.

Nhưng điều đáng chú ý nhất là làn da trắng xanh tái nhợt của nàng thì quá nổi bật, những người trong nước hầu hết đều có màu da hơi ngăm ngăm đen, hoặc có màu nâu gỗ, mái tóc chủ yếu là màu đỏ hoặc vàng, một số ít thì có màu xám bạc, đồng tử của đôi mắt phần lớn là màu xanh lá, dáng vẻ hoàn toàn không giống như nàng, đôi mắt đen tuyền nhưng lại long lanh trong suốt, mặc dù trước giờ không phải là hắn chưa từng thấy qua người ngoại tộc, nhưng nàng thì… “Tiểu cô nương, ngươi tên họ là gì?”

Nàng vẫn còn chưa nhận thức rõ được tình huống hiện tại, ngơ ngác đáp, “Ta họ Ôn, tên Nhuận Ngọc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.