Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Chương 17: Chương 17: Chương 11 : Lý luận.(1-2-3)




“ Tại hạ muốn kiện Bạch đại tiểu thư vô cớ bắt người. Sáng nay chính mắt ta nhìn thấy nàng ta bẳt trói rất nhiều nam nhân đi trên đường lớn." Vân Minh chấp tay hướng lên phía quan tri phủ phía trên cúi người nói, đuôi mắt đảo về phía ả ta.

Cái gì chứ? Khuôn mặt của Bạch đại tiểu thư ngay lập tức đen thui , dần chuyển qua nóng giận, đây là cái ngày gì. Hai kẻ này ngang nhiên lôi tiểu đệ của ả lên công đường, nay còn muốn kiện ả, bổn tiểu thư là người mà người khác có thể đánh động tới sao. “ Vậy thì sao?" Nói đoạn cười lạnh. " Tại Tùy châu thành này, ngươi nên biết người mà bổn tiểu thư đặt vào mắt thì chính là của ta rồi. Quá chăng chỉ là bọn họ không biết thời thế nên bổn tiểu thư phải dùng biện pháp mạnh.”

Lời lẻ vô sỉ này mà cũng nói ra được , không hổ là người của Bạch gia. Đối với bộ dáng không biết mất mặt của ả , Vân Minh cười càng lãnh. “ Nga?” Đúng là không coi thiên lí ra gì mà. " Theo luật pháp Hiên Thiên quốc. Trừ phi tiểu thư cằm khế ước bán thân của những nam nhân kia, mới có quyền bắt người như vậy."

“ Bốn tiểu thư hành sự như vậy, ngươi có điều dị nghị thì mặc ngươi, ta không quản." Bây giờ ả mạnh cũng không được, yếu cũng không được , đánh người thì không bằng người, dụ người thì dụ không thành, ả chỉ còn cách một bước nước đôi. " Được, ta sẽ kiêu gia nhân thả bọn họ ra là được chứ gì." Bắt lại cũng không phải chuyện gì khó. “ Bây giờ , chúng ta cũng không quấy rầy quan tri phủ nữa.” Quay sang tiểu đệ mình cười đắc ý. “ Đệ đệ về Bạch phủ.”

Dạ Phong thần cười nhạt, dễ dàng như vậy sao. " Bạch Đại tiểu thư, bắt người là bắt thả là thả, đâu đơn giản như vậy. Huống hồ tiểu thư muốn đem công tử đi, chuyện này... e là không được." Trên thân còn có tội danh giết người muốn rời khỏi công đường, hắn tất nhiên không cho phép.

" Ngươi ngươi... Không phải là không có nhân chứng dám đứng ra luận..." Ả hét lên trả treo nói lại. Nhưng lời vừa nói một nửa...

Bên ngoài một đạo bóng dáng nhỏ nhắn đã chạy ào vào , quỳ xuống công đường khấu quan tri phủ một tiếng rồi mới cất tiếng nói. “ Thưa tri phủ đại nhân , việc nhị công tử dùng roi đánh đến tiểu cô nương kia vong mạng , tiểu nhị ta có thể làm chứng.” Tiểu nhị này chính là anh hùng rơm trong Vân Nhã lâu kia, hắn đến đây bởi vì chuyện Bạch gia cũng đã khó chịu lâu rồi, hôm nay có dip nói một tiếng, còn có người cũng ở đây, tự mình niềm chút điểm công vậy. Nhưng hắn coi như xuất hiện đúng lúc, không có cái phần phiền hà phía sau rồi.

Một nhân vật đột nhiên xuất hiện khiến cục diện mọi thứ nhanh chóng lệch về một bên. Ả tiểu thư nhìn thấy tiểu nhị nói như vậy tức giận, hận không thể đem hắn đi bâm thay vạn đoạn , biểu tình vốn đắc ý liền hóa thành phẫn nộ , ánh mắt tóe ra lữa nhìn chầm chầm bóng lưng nhỏ của hắn. “ Khá lắm , ngươi và bọn họ cùng một thuyền phải không? Cả gan vu oan cho tiểu đệ nhà ta... ngươi... ngươi...” ả ta diễn rất chân thật cứ như người chịu khuất nhục chính là hai tỷ đệ ả ta mới phải.

Người xem bên ngoài đã hận người Bạch gia tới xương tủy rồi , nghe lời nói đầy cuồng ngôn của ả càng câm hận người Bạch gia nhiều hơn. Người làm chuyện thương thiên hại lý lại nói ra lý luận ngụy biện như thế mà mặt không đỏ tay không run, lời lẽ xảo biện hùng hồn. Đáng khen! Đáng khen. Nhiều người cố gắng kiềm nén xúc động , không tiến lên đánh hai tỷ đệ không biết liêm sỉ này một phen.

Nói nghe rất hay , nhìn một đôi tỷ đệ này , có phải hay không đang diễn hý khúc , làm người ta thực khó cười ra mặt a. Dạ Phong Thần coi như hôm nay mở rộng tâm mắt. “ Tiểu thư nói như vậy là khinh người quá đáng. Chúng ta với tiểu nhị này nào có quen biết gì vì sao lại nói như vậy chứ.?”

“ Ai nói như vậy chứ?”

Một đạo âm thanh khác , thâm trầm , chất chứa một tia khinh thường , cùng phẫn nộ vang lên. Công đường hôm nay thật là náo a! Lại có người gia nhập màn kịch hay này a. Lần này , là hai người. Đi trước là một lão mỗ tầm ngũ tuần , thân hình mập mạp không thua gì ả tiểu thư kia cả , trên người mặt trường bào hoàng sắc được làm từ tơ tầm thượng hạng , đầu đội hoàng mão , chân đi giày thêu chỉ vàng , ngón tay đeo đầy những nhẫn ngọc , cả người toát ra khí thế đại phú đại quý lại có phần... thô tục như nhân giàu mới nổi , thích khoe khoang. Nhất là đôi mắt hí nhỏ híp lại của lão , thỉnh thoãng lại lóe lên vài tia tà khí. Người này nhìn vào liền biết là kẻ âm hiểm , nhưng chung quy lại quá triển lộ làm người khác ngay lập tức đề phòng. Còn nam nhân đi cùng không ai khác là Bạch đại công tử của chúng ta , khuôn mặt bầm dập không nhìn ra bộ dáng thường ngày.

Khí thế lão nhân này cũng không tồi , vừa cất tiếng nói liền làm đại cục ngay lập tức trở lại cân bằng. Con ngươi của lão lướt qua hai người Vân Minh và Dạ Phong Thần , chợt lóe lên vài tia ngưng thị. Mới cúi đầu nói với quan tri phủ phía trên kia. “ Thưa tri phủ đại nhân lão mỗ , Bạch Bưu đến đây để kháng kiện cho nhi tử.”

Nhân vật chính cuối cùng cũng đến , người vốn ngồi ngoài cuộc nãy giờ như quan tri phủ cũng nhanh chóng xốc lại , trưng ra bộ mặt quan nhân mà đối với lão. “ À , là Bạch phú hào.” Coi như chào hỏi một câu , bây giờ chỉ chờ cho hai bên này đối đáp như thế nào. Thực là khỏi ngủ trưa gì rồi , nhưng bạc...bạc...a.

Nhìn bộ dáng nhàn nhã kia , Bạch Bưu cảm thấy mọi chuyện dễ giải quyết hơn tưởng tượng. Lão biết hai người này đều là những nhân vật bất phàm , nhưng bây giờ là ở trên công đường , không phải là nơi mà cho bọn họ muốn lộng như thế nào thì lộng. Trước hết phải danh chính ngôn thuận đổ lên đầu hai người này tất thẩy các tội trạng. “ Là hai vị cáo trạng nhi tử của ta?” tầm mắt lóe lên tia tính toán.

Vân Minh cùng Dạ Phong Thần nhếch môi cười , biết rồi còn cố hỏi. “ Bạch phú hào , ông muốn nói gì cứ nói thẳng. Chúng ta không phải là kẻ thích dài dòng.” Nhất là dài dòng với hạn người như thế này, chịu đựng ban nãy đến giờ coi như đủ kiên nhẫn.

“ Hai vị nói vậy chí phải.” Con ngươi lóe lên tia ngoan độc , nãy giờ trên đường lão đến đây cũng đã hỏi thăm mấy bá tánh rõ ràng mọi chuyện rồi , muốn nhi tử lão gánh tội trạng cũng không phải chuyện dễ dàng. “ Vậy hai vị nói , vì cớ gì lại nói nhi tử của ta sát nhân?” bài ra bộ dáng thân thiện dễ nói chuyện với hai người.

Muốn chơi thì chơi đến cùng. Dạ Phong Thần không tin lão có thể chối cãi mọi chuyện được. “ Việc trước mắt thấy , vì chướng mắt nên mới nhúng tay vào.” con ngươi nhanh chóng bắt được tia sáng lóe lên trong mắt lão , hắn càng lúc càng thấy mọi chuyện thú vị rồi.

“ Vậy làm sao mà hai vị lại xác nhận là tiểu cô nương đó đã chết?” lão lại đưa ra tiếp một cái mồi câu , chờ hai người mắc vào. Chỉ cần họ thừa nhận một cái coi như thành công đổ mọi thứ lên đầu hai người , chỉ cần sơ hở một tí thôi...

Thì ra là như vậy? Muốn người khác mắc câu thì cũng nên coi cái cần câu có chắc níu được cá hay không , bằng không mất luôn cả chì lẫn chài a. Vân Minh vẫn là bộ dáng thiếu niên bồng bột buộc miệng nói ngay. “ Là ta phát hiện mạch tượng của nàng ngưng đập.”

“ A , vậy người cuối cùng chạm vào tiểu cô nương ấy là tiểu huynh đệ này sao?” con ngươi của lão chợt lóe lên tia đắc ý , khí tức thâm trầm ngay lập tức triển lộ tia sáng lạnh. Khóe mắt liếc biểu tình của hai người , thấy trong mắt của Dạ Phong Thần chợt lóe lên tia không ổn , lão mới hài lòng phun ra một câu. “ Vậy nếu hai vị nhân lúc đó hạ sát nàng ta thì sao? Vậy thì lại rất hữu ý đổ lên đầu nhi tử của Bạch mỗ ta. ” cố tình nhấn mạnh chữ hạ sát. Trong lòng lão âm thầm đắc ý , nhìn hai người khinh bỉ : Còn non lắm.

Dạ Phong Thần nhíu mày nhìn tiểu huynh đệ của mình, hắn không nghĩ đến Vân Minh lại hấp tấp như thế để lão bắt được sơ hở mà phản bác lại như thế này. Nhưng ngay tại lúc thất vọng ấy , trong thâm tâm hắn lại nghĩ có hay không là ‘bẫy trong bẫy’. Tiểu huynh đệ này của hắn đâu phải là một kẻ bình thường chỉ với mấy chiêu trò là có thể qua mắt được. Chỉ mong là vậy..

Khuôn mặt Vân Minh nghe xong lời này , chợt lóe lên tia cười cợt nhã , giáng ngươi u ám khóa lấy biểu tình đầy ngạc nhiên của lão mỗ. “ Bạch phú hào a , ngươi nói như vậy không phải không đúng. Vậy ta hỏi lại , có phải là sau khi nhi tử của ngươi liên tục dùng trường tiên hành hình trên người tiểu cô nương kia thì nàng mới tẫn vong không?" Biểu tình này, Dạ Phong Thần, âm thầm cười, với vị tiểu huynh đệ của hắn, bao nhiêu tâm cơ là chưa đủ đâu a.

“ Đúng , nhưng ...” lão buộc miệng nói ra , nhưng chưa hết câu thì đã bị Vân Minh đánh gãy.

“ Nếu ta hạ độc thủ trên người tiểu cô nương kia. Có phải là ngoài những vết thương do đòn roi còn có dấu vết khác không?” nàng bước dần về phía của lão , ép lão đối mặt với hai mắt nàng, trong con ngươi cô khí bức ngưới, chứa vô hạn tinh quan, ánh mắt thôi cũng khiến người khác e ngại, hàn khí tỏa ra quanh người , con ngươi lóe lên lệ quang, từng bước gằn từng chữ. “ Người - chết - sẽ - không - biết - ngoa - ngôn.” Cách một thước lão vẫn cảm nhận hơi thở lạnh lẽo giá buốt tản mạn, đến khi thân thể đập vào cạnh bàn lão mới hay là hai bên trán đã rịn một tầng mồ hôi sau lưng là là một mãng ướt sẫm. Lãnh , rất lãnh a!

Lão không thể đè nén được cảm giác sợ hãi, không có sát khí , hơi thở bắt dầu đình trệ , lão chỉ thấy cả cơ thể lạnh dần, lạnh dần hơi ấm trong cơ thể dần tắt lịm, cả người như vùi trong băng tuyết , đôi hồng ngươi như đôi mắt của báo tuyết, tiến gần về phía mình , tựa như con mồi bị săn đuổi , tại ngay cái giây phút lão sắp đối mặt với cái chết ấy , mới giật mình hồi hồn.

Nhìn người nào mới đó còn mạnh miệng giờ đôi mắt trống rỗng , tận lực hít khí , Vân Minh chỉ cười nhẹ nhàng, dùng cách này để áp bức người khác, đây là lần đầu tiên. Thấy đã đạt được như mong muốn, khí tức bên người Vân Minh đột ngột tan biến, như một mãnh tuyết phong lãnh nhiệt kia chỉ là ảo giác.

Những người tại công đường cũng không khỏi sửng sờ , nhất là Dạ Phong Thần , hắn biết cái đó không phải là sát khí, nó giống hơi thở của băng tuyết , cũng mang theo cái lạnh thấu xương , cùng cảm giác cái chết lan tràn chậm rãi , khiến lão mỗ kia có cảm giác bị vùi trong gió tuyết mà chết đi.

Ném một ánh mắt tán thưởng về phía Vân Minh, thấy tiểu huynh đệ đang nhìn mình, không hiểu vì sao Dạ Phong Thần lại cảm thấy nhiều hơn một phần thích thú , không còn là cái cảm giác nguy hiểm như lúc đầu. Chắc là do hai người đã cam kết đồng hội đồng thuyền. Tiểu Huynh đệ này cũng không đơn giản.

Vân Minh có lòng tốt lôi lão trở về với thực tế. “ Bạch đại phú hào , ngươi nghĩ ta nói có đúng không?” muốn đổ tội danh lên đầu người khác thì cũng nên nhìn người một chút.

Tên đại công tử thấy lão ta như vậy thật không cam tâm , đến đỡ lão ta dậy , một bên lại chen miệng vào nhìn hai người Vân Minh mà mắng. “ Hai người các ngươi đúng là ngậm máu phun người. Bây giờ bị phụ thân ta vạch mặt rồi mà còn dám vọng ngôn thực là không coi thiên lý ra gì.”

“ Ha...ha...” Dạ Phong Thần cười lớn , hắn cũng đang cố kìm nén để không xông lên đánh vào khuôn mặt của tên công tử , nhưng không hành động không có nghĩa là hắn không nói gì. “ Thiên lý? Ta phi! Câu này phải là ta nói mới đúng. Đúng là hôm nay được mở mang tầm mắt nga.” Cái gì gọi là không coi thiên lí ra gì.

“ Ngươi...ngươi...” Tên công tử tức anh ách , không nói hai lời liền động thủ. Nhưng đáng tiếc , chân không dời đi được nửa bước đã đứng bất động , ngay cả miệng cũng không thể nói.

Nhìn nhi tử của mình , Bạch Bưu liền biết hắn đã bị điểm huyệt. Nhất thời lão lâm vào trầm tư , con ngươi nhỏ xíu lóe lên tia quyết đoán , của đi thay người vậy. Nghĩ thông rồi , lão cũng không tiếp tục đôi co với hai người nữa mà trực tiếp hướng lên phía trên. “ Theo tri phủ đại nhân người , có phải hay không là nhi tử của ta là kẻ sát nhân.” Nói rồi thuận tiện lấy từ tay áo ra một chiếc hộp gỗ được chạm khắc hoa văn rất tinh tế đặt lên bàn của quan tri phủ. Hài lòng nhìn thấy đôi mắt lóe sáng của tri phủ, trong bụng lão ta cười không hề phúc hậu.

Hành động lưu loát, hoàn toàn coi mọi người ở công đường này ra gì, e là không phải lần đầu tiên. Tên bạch đại công tử thấy vậy lấy làm đắc ý , đi về phía hai người ngả ngớn. “ Các ngươi dù có giỏi như thế nào thì tài phú vẫn không thoát khỏi thua thiệt đi.” cái chính là nụ cười của hắn nằm trên khuôn mặt bị bầm tím có chút dọa người nga.

Lão tri phủ cũng không ngần ngại mở hộp gỗ đó ra , ngay lập tức ánh sáng bên trong liền truyền đến khiến hai mắt lão không khỏi sáng lên. Đó là một viên dạ minh châu Đông hải trân quý , rất hài lòng với vật này , nhưng... “ Ai da , Bạch đại phú hào à , người ta là kiện tới hai đứa con của ngươi nha...” làm sao chỉ cho có một món.

Cái gì? Sao một đứa lại thành hai rồi? lão nhíu mày nhìn hai đứa con còn lại của mình liền thấy Bạch đại tiểu thư ô ô khóc lên. “ Phụ thân , hai kẻ này lại còn vu oan cho nhi nữ bắt nam nhân dẫn đi trên phố a. ô...ô...” khóe mắt không khỏi lóe lên tia mừng rỡ , ả tin rằng phụ thân sẽ lo liệu tốt chuyện này a. Bất quá trên công đường chỉ có một người làm chứng vậy thì...

Bên ngoài một người nữa lại chạy vào , càng lúc càng náo nhiệt a.

Cách đó một canh giờ , một bóng dáng vút bay khỏi Văn Nhã lâu , mất hút trên trời xanh , không lâu sau lần theo con đường mà người của Bạch đại tiểu thư đi thì liền một mạch đến được Bạch phủ.

Thân ảnh quỷ mị , thoăn thoắt vút qua mấy hàng phòng thủ của Bạch gia , dừng và núp dưới mái của sảnh chính của Bạch phủ. “ Để ta xem người nào lại cả gan dám chọc đến Bạch gia ta như vậy.” Thì Ảnh nhìn thấy lão tử mập mạp kia đi vào trong nội đường , sau đó thông qua vào hành lanh dài, bước vào một viện xa hoa trong phủ , Ảnh cũng theo bước lão ta cho tới khi lão bước vào trong phòng , đục một lỗ trên cửa giấy, ghé mắt vào nhìn , thấy lão lấy ra một cái chìa khóa dưới một cái bình hoa , rồi mở một cái hộc tủ phía sau một bước tranh , lấy ra một chiếc cẩm hộp tinh xảo , lại lấy thêm không ít ngân phiếu , nhìn thấy đã an tâm mới rời đi.

Đợi khi lão ta đi xa rồi , thì Ảnh mới nhảy vào phòng không tiếng động , theo cách của lão lấy chìa khóa mở cái tủ phía sau bức tranh , bên trong có không ít ngân phiếu , vài cẩm hộp chứa bảo vật , một cuốn sổ nhỏ và một ít vật linh tinh. Hắn chỉ lấy cuốn sổ , mọi thứ đặt về chỗ cũ , rồi không tiếng động như lúc đi mà nhanh chóng biến mất.

Thân ảnh linh hoạt vượt qua tầng tầng lớp lớp đình viện , chợt hắn thấy có một toán nam nhân đuổi theo một nam tử mặc y phục dân dã , nam tử cố gắng hết sức vẫn chỉ có thể cách các nam nhân kia một khoảng , bất chợt bóng dáng của nam tử mất hút ngay chỗ ngã rẽ , những mỗ nam kia nhìn đông nhìn thây lại không thấy nam tử khi nãy đâu liền tản ra đi tìm , lúc này trên nhánh cây Ảnh mới hạ hắn xuống đất.

Kinh ngạc nhìn người vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt mình này còn giúp hắn thoát khỏi truy đuổi. Tính mở miệng hỏi người đó thì...

“ Không cần nói nhiều , có người nói ta cứu ngươi. Nhanh đi đi.” khuôn mặt của Ảnh như cũ lạnh tanh không có hơi ấm , lúc nam tử kia còn đang sửng người thì bóng dáng của hắn đã biến đi mất hút.

Một khắc sau nam tử xuất hiện tại một con ngỏ nhỏ không xa đấy , hắn vội vả định chạy về nhà , thì một lão bà bà ngăn hắn lại , lôi hắn trở lại con ngỏ nhỏ. Lão bà cẩn thận nhìn xung quanh thấy không có gì nguy hiểm mới nói nhỏ với hắn. “ Tiểu Tề à , con nhanh đi đến công đường đi.” lão bà chua xót nhìn hắn , lão bà biết hắn với tiểu cô nương kia tình sâu nghĩ nặng như thế nào.

Công đường? Hắn nhíu mày , tại sao lại đến cồn đường. Bây giờ mọi thứ không quan trọng nữa , Tiểu Thanh. “ Bà bà , Tiểu Thanh nàng ấy không sao chứ?” hắn chính là lo lắng cho nàng nga.

“ Haizz...” lão bà bà đau lòng thở dài. Dùng lời lẽ tường tận kể lại mọi chuyện , cuối cùng kết lại một câu. “ Có hai người đã vì nàng mà kiện lên công đường rồi , ngươi nhanh đến đó đi biết không chừng còn vì nàng ấy mà nói đôi lời.”

Nam tử sửng người. Nàng đã chết? Không thể như thế được , hắn mới đó còn định cùng nàng bái đường thành thân vào tháng sau mà , sao mới thoáng đó đã chết. “ Lão bà bà , người không đùa với ta chứ?” hắn ngớ người hỏi, nhưng trong thâm tâm hắn đã có câu trả lời , nàng thực không xong rồi. Lý trí vào lúc này lại nhanh hơn cảm xúc , hắn nhất định không để nàng chết oan uổng như vậy , gạt lệ trên khuôn mặt , một đường chạy thẳng đến công đường của Tùy châu thành.

Khi nam nhân họ Tề kia bước vào công đường đại cuộc dường như đã định, nhìn biểu tình của hai người Dạ Phong Thần và Vân Minh, cả hai đều thần sắc vân đạm phong kinh, nhưng lại toát ra khí thế tức giận. Lại nhìn qua phía đám người Bạch Gia đang hả hê, cười khinh bỉ nhìn hai người. Nam nhân họ Tề kia liền cảm thấy thất vọng, nhưng dù chỉ có một cơ hội thì hắn nhất quyết không từ bỏ. “ Là ta , ta là một trong những người bị Bạch tiểu thư kia bắt đi.” con ngươi đỏ ngầu nhìn từng người Bạch gia , hận này hắn nuốt không trôi. Người Bạch gia ba lần bảy lượt cướp đi hạnh phúc của hắn , sát hại thê tử tương lai của hắn , thà chết hắn cũng không buông tha cho người của Bạch gia , dù có là ma hắn vẫn sẽ bám theo mấy người này.

Bạch đại tiểu thư , cùng nhị công tử Bạch gia , nhíu mày nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện. Người có phản ứng đầu tiên là Bạch nhị công tử , hắn cười mỉa mai nhìn chằm chằm vào người mới chạy vào. “ Ha...ha... ta nói ngươi nhìn đi , mọi sự cũng đã định. Người mà bổn công tử không có được thì ngươi cũng đừng hòng giành lấy.” Người này không phải là tình lang của tiểu cô nương kia sao , Tề thư sinh , Tề Mạnh.

Phẫn hận nhìn chằm chằm tên công tử, lời lẽ đầy cuồng vọng kia, Tề Mạnh chỉ thấy có một cảm giác đau đớn lan tràn , là cảm giác lực bất tòng tâm , con ngươi mang đầy lãnh ý , chợt lóe lên định chạy về phía hắn, tức giận đến nỗi muốn một quyền đánh tên Bạch gia đại công tử.

Nhưng khí thế vừa động lại bị chiết phiến của Vân Minh giơ ra ngăn cản. “ Ngươi đánh được hắn một quyền, hắn chỉ là đau một lúc. Trừ phí diệt cỏ diệt tận gốc, thì mới có thể hả được giận phải không?.” tràng thanh dịu nhẹ mang theo chút lí lẽ, chỉ có duy nhất ba người nghe thấy, hắn vừa vặn nhìn sang thì nhìn thấy một con ngươi giáng sắc nhìn hắn mang theo một sự khẳng định, đảm bảo có thể đòi lại công bằng cho hắn vậy. Tề Mạnh nhíu mày, hắn không biết vị thiếu niên nhỏ tuổi trước mắt này có làm được hay không, lời nói ra thủy chung rất lí lẽ, hắn biết thân cô thế cô bây giờ có thể đánh Bạch thiếu gia kia một quyền thì sao, hắn không có khả năng chống lại toàn bộ người Bạch gia. Trong lòng lan tràn cảm giác bất lực.

Tiếu ý nhìn qua hướng tiểu huynh đệ, Dạ Phong Thần cười nhàn nhạt nhìn đám người Bạch gia không biết liêm sỉ này , cất tiếng nói. “ Bây giờ đã có người đến làm chứng thì ta xem các ngươi còn nói được gì nữa.” âm thanh vẫn đạm phong khinh không nghe ra cảm xúc nhất thời khiến bọn họ mất đi cảnh giác , lại hướng lên công đường , thỉnh ý quan tri phủ. “ Tri phủ đại nhân bây giờ bằng chứng rành rành xin người định tội.”

Thấy hai tên một công tử một thiếu hiệp giữa đường nhảy ra này, vẫn không buông tha mọi chuyện như vậy , Bạch phú hào đành nghiến răng nghiến lợi lấy thêm từ ống tay áo ra một xắp ngân phiếu trình lên phía trên. “ Tri phủ đại nhân là người trí tuệ hơn người , hẳn là nên biết đâu mới là kẻ đáng trị chứ.”

Một xấp này cũng khoãng tầm một ngàn lượng bạc , lão tri phủ nhìn đến mắt lóe sáng lên , nhanh chóng đem ngân phiếu cùng cẩm hộp nhét lại vào tay áo , trưng ra bộ mặt tươi cười nhìn Bạch Bưu , vuốt vuốt chòm râu bộ dáng đỉnh đỉnh, nói. “ Ta thấy chuyện này , người của Bạch gia đơn thuần vô tội , là do các ngươi các ngươi vu oan giá họa , nay hai tỷ đệ Bạch gia được thả ngay trên công đường.” Rồi phất phất tay. “ Các ngươi nên về đi. Bổn quan còn có đại sự.”

Đây là cái kiểu cho qua gì vậy, ngang nhiên hối lộ trên công đường, hành động tùy ý qua loa, để bá tánh chịu phải thiệt thòi bênh vực kẻ gian, hám bạc nghịch luân. Hay cho chức quan thất phẩm, tri phủ đại nhân. Bước chân vùa đi vào trong. Nhưng chưa đi được vài bước , đã nghe thấy tiếng cười không hề kiêng dè của thiếu hiệp kia. “ Ha...ha...” Dạ Phong Thần cười lớn , hắn coi như chưa từng thấy ai vô sỉ như lão , một xấp ngân phiếu , một vật châu bảo liền trắng trở thành đen đen trở thành trắng, mạng người như không, công lí phù du. Thực nực cười! “ Ha...ha...”

Nghe tiếng cười không hề kiên dè của hắn , quan tri phủ giận tái mặt , đang đi cũng dừng lại , phẫn nộ quát. “ Ngươi cười cái gì?” Hai kẻ này, làm phiền hắn thì thôi, còn cố tình không coi quan tri phủ hắn ra gì, hắn đường đường là tri phủ đại nhân, mệnh quan triều đình, lại bị kẻ phàm phu tục tử bởn cợt, nhục mạ hay sao?

“ Ta cười kẻ ngang nhiên tham ô ngay tại công đường , ta cười kẻ sát nhân lại được tha bỗng , ta cười kẻ làm quan tham ô , nhũng quyền , ta cười kẻ chết oan ngày đêm tức tửi. Ngươi nói , có phải rất tức cười không? Tri phủ đại nhân Bành Tiệp.”

Nghe thấy Dạ Phong Thần ngang nhiên gọi ra tên húy của mình như vậy , lão tri phủ giận bốc lên đầu , không nói nhiều lời liền quát. “ Binh lính đâu bắt cái kẻ cuồng ngôn này lại cho ta!”

“ Phựt...phựt...phựt...” một loạt binh lính bị bất động , mọi người trong công đường cả kinh, hít một ngụm khí lạnh. Vân Minh thu lại chiết phiến , nhìn mặt lão tri phủ bây giờ trắng xanh liền thâm trầm không hề thu liễm khí tức hơn người , nhìn chầm chầm lão. “ Tri phủ đại nhân , ta thấy ngươi không hề xứng với cái quan phẩm này một chút nào.”

Mặc dù rất sợ hãi nhưng dù sao lão vẫn là mệnh quan triều đình , nghĩ đến hai người này hẳn không dám làm gì mình , lão mới thu lại biểu tình hoảng sợ của mình cứng rắn nói. “ Các ngươi như vậy là làm gì? Chống đối với bổn quan là chống đối với triều đình. Ta thấy các ngươi hẳn là nên quên đi chuyện này thì hơn.” một câu cuối quả nhiên rộng lượng a.

“ Rầm.” Dạ Phong Thần phẫn nộ giáng một chưởng phong vào bàn trà hai bên , thoáng chốc , nó hóa thành tro bụi trắng xóa. “ Hay cho ngươi , một chữ chống đối với tiều đình. Ta nói , bổng lộc hàng năm của ngươi là do hoàng thượng ban cho , là muốn ngươi chăm lo dân chúng , bảo vệ bá tánh. Ngươi lại tham ô sách nhiễu khiến nhân dân lầm than. Lại còn dám lôi triều đình ra , ta thấy người chống đối triều đình là ngươi mới phải.” Đứng trong hàng ngũ quan lại có kẻ này quả thực ô nhục.

Một câu chống đối triều đình này khiến mặt lão biến hóa nhanh chóng. “ Các ngươi đừng nói nhiều lời. Ý bổn quan đã quyết các ngươi cũng đừng hòng thay đổi.” huống hồ bạc vào tay bổn quan thì không có ý định phải trả lại.

Người nhà Bạch gia cũng không vì thế mà chịu yếu thế. Bạch Bưu sở dĩ có thể hống hách như vậy ngoài có tài phú hơn người ra , thì lão cũng còn có chỗ dựa , bây giờ nhìn thấy tình thế khó bảo toàn đi ra , lão cũng không ngần ngại lấy chỗ dựa đó ra chống lưng cho mình. “ Các ngươi có thể khi nhục quan tri phủ nhưng trên chúng ta cũng có người chống lưng. Chỉ cần chúng ta không toàn mạng ra khỏi đây , các ngươi cũng đừng hòng mà yên thân.”

Khó trách , khó trách lão lại hống hách như thế. Vân Minh không tin người mà hắn nói còn có địa vị hơn Tam vương gia đương triều, trừ phi kẻ đó là hoàng đến cao cao tại thượng. “ Là ai a?” mà cũng phải thôi chuyện này hoàn toàn có thể đoán được.

Bạch đại công tử thấy thế liền vểnh cái mông lên trời. “ Cha ta là tế tử của Trình gia tại Phong châu, mà Trình gia đại lão chính là phụ thân của hộ bộ phu nhân. Các ngươi nói xem có phải bây giờ nên quỳ gối xin tha không?” hắn không quên khuôn mặt này là ai ban cho a.

“ Một cái quan hộ bộ tam phẩm nho nhỏ mà cũng dám lên mặt , ta thấy có phải hay không làm các ngươi đắc ý như vậy?” Dạ Phong Thần tức cười nhìn bộ dáng không sọ trời không sợ đất của hắn. Thuận tiện ném một miếng tử ngọc đến trước mặt quan tri phủ.

“ Ngươi...” không nghĩ đến hai người lại không coi Tào Công Khanh ra gì như vậy. Trong lúc hắn còn chưa tin được lời nói đầy cuồng vọng của Dạ Phong Thần , tên quan tri phủ thẫn thờ nhìn tấm ngọc bài lắp bắp nói không thành câu. “ Tam... tam... vươ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.