Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Chương 27: Chương 27: Chương 17: ( Tiếp2 )




Hai người đi thêm một đoạn nữa liền nhìn thấy một phủ đệ bình thường , nếu không phải trên đó đề bốn chữ Tri Phủ Phong Châu thì họ cũng nghĩ đó là một phủ của một thương gia nào đó thôi. Một đường đi vòng qua các cửa viện , bên trong bày trí đơn giản , không xa hoa cầu kì , chỉ là một đình viện đơn sơ , nhưng đi một đường từ ngoài vào lai không nhìn thấy bất kỳ người nào. Đến cuối mới thấy ánh đèn loe loét rọi ra.

Trong sân viện phía sau lúc này tụ tập rất nhiều người , mặc trang phục dân dã , dường như là bá tánh dân thường , mà nhiều là nam nhân , ngồi giữa là một lão nhân , mặc trang phục có phần sang trọng hơn một chút , thần sắc tái nhợt , là đang ngồi nghe các bá tánh kia nói.

“ Tri phủ đại nhân , người bệnh tình đã trầm trọng. Nên rời khỏi thành này a.” một nam nhân mặt đen , lên tiếng trước , ánh mắt thành khẩn.

“ Khụ...khụ...các ngươi nói bổn quan làm sao mà đi được. Dẫu có đi được thì bổn quan cũng không đi!” vị lão nhân già trực tiếp phất tay.

Một người trung niên mang theo hòm thuốc đứng lên bắt mạch không khỏi lắc đầu nói. “ Người như vậy còn không đi sẽ không kịp a.”

“ Lão nhân đường đường khụ...khụ...là quan tri phủ lục phẩm sao lại nói đi là đi , rời khỏi rồi bá tánh trong thành này sẽ làm sao? Không đi!” càng nói sắc mặt lão càng tái kèm theo những cơn ho liên tục.

“ Phụ thân , người đi đi , đến đó còn có mẫu thân lo liệu chăm sóc cho người.” một hán tử mặc trang phục hơi hoa lệ đứng ra khuyên bảo , người này là trưởng tử của tri phủ.

“ Đúng vậy , phu nhân cũng đã dời đi rồi , tri phủ đại nhân theo lời mấy bá tánh như chúng tôi đi , còn mọi chuyện sau này kiện lên trên còn phải nhờ người.”

......

“ Không nói nhiều lời bổn quan nói không là không. Là quan phụ mẫu , bá tánh như con , có cái lý gì mà phụ mẫu lại bỏ con. Các ngươi là ép ta bất trung với vua , bất nghĩa với dân sao. Khụ...khụ...”

“ Bốp bốp.” Bất chợt một tiếng vỗ tay vang lên , một thiếu hiệp từ bên ngoài bước vào , trên mặt bịt khăn theo sau đó là một tiếng nói trầm thấp. “ Hảo!” người này vừa bước vào liền thu hút sự chú ý của người khác , nhất là khí chất vương giả trời sinh cùng hơi thở phiên bạc của giang hồ.

Trưởng tử của tri phủ đại nhân nhìn sang hơi kinh nghi , thiếu hiệp này vừa nhìn liền biết là người có thân phận nhất định. Vậy hắn xuất hiện vào lúc này làm gì? “ Vị thiếu hiệp này không biết vì sao lại xuất hiện ở đây a?”

Phong Thần trực tiếp đi qua người hắn , đi đến bên cạnh tri phủ kia , lấy ngọc bội chìa ra cho lão.

Mãnh Tử ngọc khắc hình rồng với hoa văn tinh xảo. Tử Long Tùy Hải? Tri phủ thất kinh , đang ngồi cũng nhanh chóng định đứng dậy hành lễ. “ Hạ thần Ôn Bá Sinh tham kiến Tam vương gia...”

“ Phập!” một đạo ngân châm nhỏ điểm trụ ngay huyệt đạo của lão. Theo sau đó là một giọng nói trong trẻo thanh đạm. “ Phong huynh, huynh nói xem. Nếu lão cấp thêm cái lễ này cho huynh , huynh có nhận được không a.” đi vào là một thiếu niên , thân vận trường bào nguyệt nha , đồng dạng bịt khăn che mặt.

Mọi người nhất thời còn chưa hồi hồn. Tam vương gia? Không phải là cái vương gia bao cỏ , không màn chính sự sao? Sao lại xuất hiện vào lúc này?

“ Không biết vị này là...” Tri phủ nhìn thiếu niên đi tới , nhận mặt với Phong Thần liền hiểu là một vị bằng hữu nào đó của hắn đi.

“ Tại hạ họ Vân tên Minh là bằng hữu của...” y đối với lão coi như cũng cấp cho cái lễ đi , nhưng cố tình lời còn chưa nói hết đã bị vị huynh đài nào đó cắt ngang.

Mặc dù lần trước , biểu hiện của Vân Minh có vấn đề , nhưng theo hắn , này là do y cố ý. Mà lần này y dám nói với hắn có khả năng chữa được ôn dịch , không hiểu vì sao hắn lại hoàn toàn tin tưởng. “ Hắn a. Là Thần y , lần này là đến giúp bá tánh Phong châu trị hết ôn dịch lần này” Nói xong , không quên ném một ánh mắt cười nhạt nhìn về phía tiểu huynh đệ của mình như nói: Cho đệ trốn cũng không được thoát cũng không xong.

“ Thật?” Mấy vị bá tánh kia nghe đến liền kinh nghi không thôi. Nhìn thiếu niên trước mắt cùng lắm cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi , nào là cái loại Thần y thế ngoại cao nhân. Mà này cái vương gia cũng không phải là nổi danh bất tài sao? Nói như thế nào cũng không tin. Nam nhân mặt đen lúc này , nhìn Vân Minh từ trên xuống dưới , nghi vấn hỏi. “ Một tên tiểu bạch kiểm thì biết làm gì? Đừng có mà ở đây khua môi múa mép.”

Ngược lại , Vân Minh không hề tức giận , chỉ nhàn nhạt nhìn Phong Thần cười cợt. “ Phong huynh, huynh xem thanh danh của huynh tốt chưa? Lời nói ra không ai tin tưởng.” Còn lắc lắc đầu phụ họa.

Khóe miệng của Phong Thần giật giật. Không sai? Thanh danh hắn trước đây không tốt. Nhưng không có nghĩa là hắn luôn không tốt , mấy người này không đồng ý tin tưởng hắn thì thôi vậy. “ Vân đệ , đệ nói vậy cũng đúng. Phong châu này cũng không phải là chỗ chúng ta dừng chân. Bây giờ có Thần y ở đây họ nhìn không thấy chúng ta cũng không nhất thiết lưu lại. Đi thôi!” Phong Thần khoát tay lên vai Vân Minh xoay người có ý định rời đi.

Vân Minh khẽ nhướng mày , rất hài lòng vừa ý đóng chung màn kịch này. Chỉ có điều đi chưa được ba bước thì đã có người gọi lại...

“ Tam vương gia cùng vị công tử đây dừng bước!” Người này không ai khác chính là trưởng tử của tri phủ. Hắn trước vốn cũng nghe qua không ít lời đồn đãi , bá tánh Hiên Thiên quốc không ai không nghe thấy xú danh của Tam vương gia này , nhưng lời đồn chỉ là lời đồn. Người hôm nay hắn tận mắt diện kiến là một nam nhân có khí chất hơn người , cũng không phải là kẻ ăn chơi trác tán như mọi người vẫn hay nói. Mà nhìn tình trạng của Phụ thân hắn bây giờ , e dù ra khỏi thành cũng khó lòng trị hết. Cho nên dù muốn dù không hắn vẫn đánh bạo một phen. “ Vị công tử này có thể xem bệnh cho phụ thân được không?”

Bá tánh bên cạnh bất mãn , nhưng ngay cả tri phủ cũng đồng ý với nhi tử mình. “ Nhờ vị công tử này vậy.”

Bóng lưng của hai người dừng lại , trên khóe môi của Phong Thần hơi giương lên. “ Vân đệ , đệ xem cho Tri phủ đi!” Nói thực nga hắn thực muốn mổ đầu y ra xem trong đó chứa cái gì a.

“ Nga?” Vân Minh y từ bao giờ bị người khác sai sử như vậy. Mà thôi đi , cấp cho vị vương gia nào đó một chút mặt mũi vậy. Hai ngón tay đặt trên cỗ tay của tri phủ , nhẹ nhàng kiểm tra kinh mạch , đồng thời xem xét các trạng huống của mụn mũ. Lão nhân này bị bệnh cũng không nhẹ , lại kiên trì đến lúc này , nếu qua một ngày nữa thì khó giải quyết rồi , nhưng may là hôm nay y xuất hiện ở đây. “ Tri phủ là mắc bệnh y cũng được quá một tuần trăng rồi , bệnh đã chuyển biến nặng...” lời nói nữa vời ngay lập tức khiến nhiều người nao nao.

“ Công tử nói như vậy...Phụ thân...” trưởng tử của tri phủ ngay lập tức lo lắng hỏi. Nói như vậy hết cách rồi sao. Con ngươi cùng thần sắc ảm đạm không vui.

Mấy bá tánh nghe y nói như vậy lại càng khinh thường y thuật của y một hán tử đứng ra quát. “ Cái tên lang băm này , ngươi nói như vậy là cũng không có cách cứu tri phủ đại nhân đúng không? Nhiều lời quá làm gì , còn không nói là không biết lượng sức mình.” ánh mắt nhìn y cơ hồ tóe ra lửa.

Mày đậm của y nhẹ nhướng lên nhìn vị hán tử kia híp mắt , khóe môi ẩn ẩn nụ cười tự tiếu phi tiếu. “ Vị đại ca này , tại hạ còn nói không có cách giải mà , huynh đừng nóng vội như vậy.” Lại nhìn về phía vị đại phu lúc nãy. “ Vị đại phu này , không biết trong hiệu thuốc của lão còn một vài vị dược liệu không?”

“ Ngươi nói...nói là có thể giải được?” Lão nhìn y không tin , trước giờ hành y mấy mươi năm còn chưa thấy qua dịch bệnh này , bây giờ một tên tiểu tử lại có thể , nhưng chết tiệt là nhìn vào trong hồng mâu kia , lão lại cơ hồ dấy lên một tia tin tưởng. “ Còn lão phu còn , ngươi cần những vị nào?”

Một tên sai vặt trong phủ cũng lấy sẵn văn phòng tứ bảo ra , bày sẵn lên bàn. Y cũng không nói thêm lời nào , ngón tay vung lên tờ giấy Tuyên thành , những nét chữ thánh thót xinh đẹp liền hiện lên trên trang giấy. Bài thuốc cũng đơn giản: hoàng cầm ba chỉ hai ; hoàng bá ba chỉ hai; hoàng liên hai chỉ hai; kim ngân hoa năm chỉ tư; liên kiều bốn chỉ ba; kinh giới ba chỉ hai; phòng phong ba chỉ hai; độc hoạt hai chỉ hai; khương hoạt hai chỉ hai; tiền hồ hai chỉ hai; sài hồ hai chỉ bảy; chỉ xác hai chỉ hai; cát cánh hai chỉ hai; bạch linh bốn chỉ ba; cam thảo hai chỉ hai; xuyên khung hai chỉ hai; bạch chỉ hai chỉ hai; bạc hà một chỉ sáu; đảng sâm bốn chỉ ba; gừng tươi 3 lát; đại táo 3 quả. Viết xong y đưa cho vị đại phu đó xem. “ Lấy dược liệu theo đơn này. Một ngày uống một than , sắc hai lần nước , nước đầu nấu năm chén nước sắc lại còn một chén , nước sau cũng năm chén nước sắc thành một chén lưng.” Rồi gác bút.

Nhiều người nhìn đến bán tín bán nghi , này có tin được không. Chỉ có lão đại phu kia có mấy phần tin tưởng. “ Được để lão về nấu một lần nước cho tri phủ đại nhân dùng trước đã.” Bước chân định dời đi , nhưng lại nghĩ đến một chuyện không ổn. “ Nếu dựa theo thang thuốc này , thì dược liệu e rằng không đủ phát chẩn cho bá tánh cả thành.”

Trước y có sở liệu tới trường hợp này , lại lấy một tờ giấy Tuyên thành khác , đề bút thêm một vài loại thảo mộc khác , xong xuôi mới đưa cho một người trong nhóm bá tánh kia. “ Tại hạ biết nếu dùng phương thuốc trên hẳn là sẽ không đủ , nên có thêm một đơn thuốc khác , với dược liệu tương đối dễ tìm. Những người nào nặng hẳn sẽ phải dùng theo phương thuốc kia , nhưng với những bá tánh mới phát bệnh thì chỉ cần dùng một số loài cây dân dã là được.”

Nhìn đơn thuốc mới , lòng tin của một số bá tánh càng bị đưa ra trước đầu sóng ngọn gió , này có phải là lừa bịp người khác hay không , mấy cái thứ được gọi là vị thuốc này... Lá dâu tằm tươi tám lạng rửa sạch, cỏ mần chầu tươi năm lạng ba rửa sạch thái ngắn, lá tre tươi năm lạng ba, cam thảo đất tươi năm lạng ba thái ngắn. Cho vào ấm sắc uống, hãm một ấm nước còn ba phần, mỗi lần uống một phần mười lượng nước sắc , chia uống trong ngày.

“ Bây giờ nếu đi chuẩn bị liền hẳn còn đủ thời gian sáng nay phát chẩn cho bá tánh.” Vân Minh làm sao không nhìn ra ánh mắt nghi ngờ của bọn họ , nhưng y nghĩ chính mắt nhìn thấy chứng minh rõ hơn cho sự thực này , vì dù y có nói bao nhiêu lời đi chăng nữa thì họ cũng không tin bằng chính mình trãi quá.

Mấy bá tánh kia mặc dù không khỏi bán tín bán nghi , nhưng tình trạng hiện giờ của người trong thành e là chậm một chút là sẽ có thêm người mất mạng a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.