Vương Gia Bao Cỏ Sủng Đệ Thành Phi

Chương 29: Chương 29: Chương 18: ( Tiếp tục )




Bên ngoài khung cảnh đông đúc còn hơn là y đã tưởng tượng, bá tánh đứng chắn và bao phủ cả một góc trời, làm cho con đường phía trước phủ nha không còn chừa một lối thoát. Một đám thì đứng xếp hàng dài theo những con phố, một số ngồi gục gặt ở ven lề đường, số còn lại đang vây xem bên cạnh một bảng cáo thị to lớn. “ Bá tánh toàn thành đọc rõ những điều sau, để nhanh chóng đẩy lùi ôn dịch“.

Thứ nhất: Các thi thể bị chết do ôn dịch phải được nhanh chóng đem đi chôn cất.

Thứ hai: Không được ăn các loài chuột động vật, cây cỏ hoang,...

Thứ ba: Không được uống nước bừa bãi nhất là nước trong sông, suối,...

Thứ tư: Người nào bị mắc bệnh phải nhanh chóng đến phủ đệ của tri phủ để được phát dược và chữa trị.

Thứ năm: Tắm rữa sạch sẽ bằng nước sạch.”

Nhìn bảng cáo thị bá tánh nghẹn họng, trước giờ chưa thấy có đại phu nào lại có mấy cái giới luật kì quái như vậy, gì mà không được uống nước sông, suối, mùa này không uống ở đó thì làm sao có nước đây? Không có ăn, mà lại không có uống chắc chắc chính là tự đi tìm đường chết, chưa thấy vị thần y này y thuật cao minh cỡ nào, nhưng nguyên tắc này có vẻ không thích hợp. Chết vì bệnh dịch ít ra còn thống khoái hơn là chết vì khát nước.

Nhưng rất nhanh họ liền nhìn thấy có mấy vị nha đinh, đem một thùng nước lớn ra bày phía trước, bên trái phủ nha, trên đó để bốn chữ lớn. “ Nước dùng để uống.” Bá tánh trước đó còn đang nghi ngờ thì trợn mắt há hốc mồm nhìn , người bố trí cái này thật tinh ý. Một đám người liền tranh đến uống, ai trong số họ muốn uống nước bẩn bao giờ, giờ có nước sạch, ngốc mới không uống.

Còn cái gì mà không được ăn các loài động vật, cây cỏ hoang,... Vậy chẳng bằng nói họ chết đói đi còn hơn, phần lớn là các cửa tiệm hoặc là đều đã đóng cửa lánh nạn hoặc là cũng đã nhiễm phải dịch bệnh mà chạy chữa nào có thời gian bán hàng bán quán, mà trong thời buổi người dân thành Thanh châu chạy nạn sang đây, còn có thức ăn thì cũng đã sớm bán hết, hoặc là bị cướp mất. Đúng là khan hiếm đến mức không còn thứ gì có thể ăn.

Nhưng ngay khi họ còn đang rối rắm suy nghĩ thì... Bên phải liền xuất hiện một cái án, kèm theo một trướng lớn đề bốn chữ to tướng. “ Phát chẩn cháo trắng.” Lại có một toán sai nha đem một cái nồi lớn bài ra, có lò có cháo trắng đơn giản vừa nóng hôi hổi cũng được khiêng đến bên ngoài, người bổ đầu vừa cất tiếng hô to, vừa gõ gõ vào cái nồi thu hút mọi người. “ Bá Tánh nghe đây, ai không tiền, không gạo muốn cái ăn thì qua bên đây. Cháo trắng nóng hổi đây.” Nhất thời một đám ăn xin, con nít mặt mày heo hóp vì nhịn đói hai ba ngày chạy ù qua, tranh nhau trước.

Hàng người liền như thế phân thành ba đường...

Vừa bước ra ngoài cổng, Vân Minh liền nhíu mày nhìn dòng người , trong lòng mắng nhiếc người nào đó đã kéo y vào cái mớ bòng bong này, nhìn đi hàng người dài như vậy hỏi y làm sao mà xem xong trong một ngày được, thiệt là bóc lột sức lao động a.

Y xuất hiện mọi ánh mắt liền đặt lên người y, đúng là có chút khó chịu. Giờ này hắn lại lặn đi đâu mất, lại đi làm chuyện đó sao.

Tên bổ đầu thấy y, liền cất tiếng hô. “ A , thần y cuối cùng người cũng tới!” thật lòng , hắn rất không tin tưởng tiểu tử trước mặt mình này có khả năng đẩy lùi được ôn dịch, thần y người ta cũng là tiên phong đạo cốt , tóc trắng râu dài , mặt mài đầy nếp nhăn. Nhưng nhìn hắn đi, tiên phong đạo cốt thì có, cái chính là còn quá trẻ đi. Nếu không phải thấy chuyển biến trên người tri phủ đại nhân, hắn cũng không tin.

Bá Tánh bên dưới nghe thấy, liền nhao nhao. Thân ảnh này, đúng là mặc dù trên mặt y đã bịt lại bằng một cái khăn trắng nhưng rõ ràng như thế nào cũng là một tiểu tử không hơn không kém, lừa bọn họ sao, ai lại tin một tiểu tử lại có thể chữa được căn bệnh ôn dịch vốn mấy đại phu trong thành đều phải bó tay. Y bác đến bao nhiêu mà dám giống trống khua chiên gọi bọn họ đến đây như vậy!!!???

“ Ngươi nói đang đùa với chúng ta sao, một tên tiểu tử lại nói thành thần y.” một điêu phụ hô lớn.

“ Đúng đúng , hắn có đem người không bệnh chữa thành có bệnh hay không a.” Gã đầu trọc cũng không nhịn được khinh thường.

“ Tri phủ đại nhân có phải là bệnh rồi hồ đồ không, sao lại tin tưởng tên tiểu tử này.” Một đám người bên người hô hào hùa theo.

“ Thôi ta không tin đâu, nhưng...”

....

Nhìn những người kia hoàn toàn không tin vào khả năng của mình, chỉ nhìn vẻ ngoài đã lên tiếng nói này nói nọ, Vân Minh mặt không đổi sắc, khóe môi đằng sau lớp vải nhẹ nâng nụ cười. Vân Minh y trước giờ không có thói quen làm người tốt, mà những người này lại không những không phải là người y muốn cứu, nhưng lại không tin vào y phú của y. Người không nguyện tâm như vậy, y cũng thuận theo ý họ vậy.

“ Tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi mà còn tự xưng là thần y, còn không chịu tự lượng sức mình mà cút đi!” Không biết tên nào thiếu não cất tiếng quát, trong giọng nói tràn đầy sự khinh miệt. Hắn chính là không tin đấy làm thế nào. Cố tình còn hếch khuôn mặt đầu râu lên , đầy kiêu căng nhìn y. Có hắn liền đồng loạt nhiều người hô hào đồng ý với ý kiến của hắn.

“ Đúng.”

“ Sao mà tin một tên tiểu tử được.”

“ Ta thà tự mình ở nhà tự chữa còn có cơ may.”

....

Ném một ánh mắt lạnh về phía nam nhân vừa cất tiếng nói kia , khiến hắn rùng mình một cái, trong nội tâm bắt đầu gợn sóng. Đó là một thứ lạnh , lạnh lẽo từ lòng bàn chân đi lên, lan ra, mang theo sự cao ngạo, tự tin, uy nghiêm. Tất nhiên hắn không biết, uy thế của Vân Minh, cũng không phải chỉ là có nhiêu đó. “ Ngươi...ngươi....nhìn gì chứ....” Hắn mặt dù sợ nhưng vẫn còn cứng miệng.

Nhàn nhạt lướt qua đám người đang phản đối kia, y câu môi lạnh lùng nói. “ Nếu các ngươi đã không tin ta. Ta cũng không có ý định chữa trị cho các ngươi, ta không phải đại phu, không có nhân từ với những người phản bác lại ta, càng không muốn tốn công giải thích.” Y ngập ngừng một chút , muốn y vứt bỏ , được y không quan tâm nữa. “ Ta Vân Minh không có trách nhiệm chữa trị cho các ngươi. Không cần thì ta đi.” nói rồi không đợi người phân bua hay nói một lời nào xoay người đi vào trong.

Bá tánh ngớ người...

“ Công tử , Vân công tử!” Tên bổ đầu bắt đầu rối rắm , hắn không phải không biết bá tánh làm sao mà tin được người như ycó thể chữa được bệnh, tính tình các thần y không phải đều quái đản sao, muốn y chuyển ý e là khó, nhưng... “ Chết tiệt! Là tên nào nói càng? Thần y tất nhiên chữa được bệnh, mặc dù không tin thần y cũng nên tin tri phủ đại nhân chứ.” tính tình y trước giờ quyết đoán , cũng giống như lần trước với Dạ Phong Thần, hắn đối với cách làm của y tuyệt nhiên tin tưởng, không giống như những người này nhìn chỉ thấy bên ngoài. Dùng người không nghi, nghi người không dùng. Đợi đến khi y chứng tỏ cho bọn họ thấy thì nếu sau này có người khác dùng lí lẽ để định lại y thì bọn họ sẽ tin ngay. Mặc dù chuyện người ta tìm được lỗi của y tuyệt không xảy ra. Nhưng người như vậy, y không cần giúp.

Nói thì lâu nhưng làm thì nhanh , trong số bá tánh thà tin cũng không chịu thử kia, có một tiểu nữ tử tuổi chừng mười ba, bất chấp tất cả, chạy nhào đến ôm chặt chân của y, bất chấp có quá phận hay không kiên quyết ôm lấy, vừa khẩn thiết van xin. “ Công tử , công tử, ta tin. Xin người trị cho mẫu thân của ta...” nàng ta ngẩn mặt lấm lem nước mắt lên nhìn, bộ dáng bẩn thỉu không chịu nổi rõ ràng in lên trường bào trắng của ymột mảng nâu sẫm.

“ Cô nương thật tin ta?” Vân Minh nhìn nàng ta , người này mặc dù ăn vận là y phục bị vấy bẩn nhưng đôi mắt kia tuyệt đối tinh tường, con mắt nhìn người không qua bề ngoài trong vắt , thanh khiết, tràn đầy kiên định nhìn y, gật đầu một cái. Rất hợp ý y, cúi người đỡ tiểu cô nương ấy lên. “ Mẫu thân của cô nương đâu?” cũng không quan tâm đến mãng đen mãng trắng trên y phục.

Đón lấy ánh mắt trong trẻo của nàng ta là một con ngươi giáng sắc, đẹp như lệ ngọc, là thứ xinh đẹp nhất mà nàng ta từng thấy, tựa làn u thủy được ánh sáng rọi vào nổi lên một tầng màu sắc mỹ lệ, nhất thời khiến nàng ta ngây ngốc không thôi. Đến khi nhận ra sự luống cuống của mình, nàng ta bối rối, hai má hồng lên nhưng lại ẩn dưới lớp bẩn không nhìn thấy được. “ Ân, ta tin công tử, mẫu thân ta đợi ở ngoài. Xin công tử cứu mẫu thân của ta.” Nói đến đôi mắt nàng ta cũng bẽn lẽn rời đi nữa phần, ...

Bên ngoài có một vị đại thẩm tầm bốn mươi, mặt mày trắng bệch, trên người đầy các mụn mủ , còn có mùi hôi thối, Vân Minh nhìn đến mặt vẫn không biến sắc, vị này đã ngất đi khoãng một khắc rồi, đặt ngón tay lên mạch đập của đại thẩm, y nhíu nhíu mày. “ Phập!” một châm được găm vào trên cổ, người kia liền có chuyển biến...

“ Khụ khụ...” Đại thẩm khó khăn mở mắt, có cảm giác vừa dạo qua một vòng quỷ môn quan, bà còn tưởng mình đã chết rồi đấy chứ. Khí vốn đã không thuận, ai ngờ đến phút cuối lại thông.

“ Mẫu thân , người người ... không sao chứ ... hức hức...” tiểu cô nương liền đến ôm chầm lấy người đại thẩm khóc nức nở, sau quay qua gập đầu với Vân Minh. “ Tạ công tử cứu mẫu thân! Tạ công tử cứu mẫu thân...”

Y vội nâng nàng ta dậy. “ Cô nương không có gì. Chỉ là vị đại thẩm này phải nhanh chóng chẩn trị liền, bây giờ trong phủ có chuẩn bị phòng trống cho các bá tánh bị ôn dịch, cô nương đưa thẩm ấy vào trong đi.” Nói đoạn, y liền nhờ một vài vị sai nha hộ dịch, một vài đại tẩu có sức vóc đưa người vào trong...

Có người đi đầu liền có kẻ thứ hai, thứ ba, cuối cùng toàn bộ những người vốn cách đây chưa đầy một khắc lên tiếng phản bác y, lại đồng loạt quỳ xuống, gập đầu đồng thanh. “ Công tử xin cứu mạng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.