Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Dương Xuyến Xuyến nhất thời cất lời to gan, lớn mật, chẳng thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc và ánh mắt mở to nhìn mình của người xung quanh. Nàng phấn khởi, nói.
”Tô vương gia... Chuyện đó... chuyện đó... Ta vào nhà xí, chưa kịp rửa tay, hơn nữa sáng sớm cũng không chải răng, rửa mặt... Tô vương gia... ta còn chưa tắm tận ba ngày cơ...”
Tô Cẩm Lí bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm cả người, hắn lập tức buông tha cho Dương Xuyến Xuyến.
Dương Xuyến Xuyến đã được nới lỏng, nàng nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tiểu Bích, sau đó quay đầu, nở nụ cười tươi tắn với Tô Cẩm Lí rồi la lớn.
”Hóa ra Tô vương gia cũng chẳng hơn được ai cả, dễ bị lừa tới mức như vậy!”
Nói xong, nàng liền kéo Tiểu Bích chạy thoát khỏi đó!
Tô Cẩm Lí nghe vậy, hắn chợt ngẩn ra, dường như hiểu rõ điều gì đó trong nháy mắt.
Phía sau thị vệ là một quả cầu khử độc bằng bông được đặt ở trên mặt đất. Tô Cẩm Lí quát một tiếng độc ác: “Cút!”
Hắn vốn trời sinh kiêu ngạo, bàn tay bỗng chốc nắm chặt hết sức có thể, nữ nhân kia dám lừa hắn!
Đáng chết!
Hắn liên tục bị bại trong tay của một nữ nhân!
Tô Cẩm Lí sải bước đến bên chiếc kiệu, ánh mắt chứa đầy ý cười lạnh lẽo.
”Vương gia, ngài không chờ Thái tử gia sao?”
”Không, về phủ!”
Tô Cẩm Lí ngồi trong kiệu, toàn bộ tâm trí của hắn đều đang nghĩ tới nữ nhân kia.
Từ khi hắn sinh ra đến nay, thân phận hiển hách, địa vị tôn quý, dung mạo tuyệt mỹ, tựa như phạm vi xung quanh hắn được khảm bằng vàng.
Từ nhỏ, hắn đã sống trong sự chú ý của vạn người.
Hắn cao ngạo, hắn cao cao tại thượng, thậm chí hắn còn bướng bỉnh, lì lợm, không ai sánh bằng!
Nữ nhân ư? Hắn đã thấy nhiều.
Từ sau khi hắn trưởng thành, phụ vương đưa tới cho hắn, mẫu phi đưa tới cho hắn, thậm chí văn võ cả triều cũng đưa người tới chỗ hắn để lấy lòng!
Hoặc nói là, bên cạnh hắn không thiếu nữ nhân vây quanh!
Nhưng hắn không thích, chẳng có ai vào được mắt hắn.
Ngoại trừ Tô Sơ Tâm... là đứa nhỏ được Vương hậu nhận nuôi.
Thế nhưng, Sơ Tâm cũng chỉ là giấc mộng, hắn có thể hy vọng nhưng không thể làm được.
Lúc Vương huynh Tô Cảnh Lương và Tô Sơ Tâm được định hôn ước, không phải hắn chưa từng đau lòng, nhưng hắn càng tiếc nuối nhiều hơn.