Dương Xuyến Xuyến nhìn thoáng qua Tô Cẩm Lý, vừa lúc nhìn thấy gương mặt hắn.
Trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý khẽ cười, đầu vươn về trước một chút, rồi sau đó, cánh môi khẽ nhếch lên, tiến đến bên tai Dương Xuyến Xuyến.
Dương Xuyến Xuyến nhất thời cảm thấy tóc gáy toàn thân đều đã dựng đứng lên, một dòng điện xẹt qua toàn thân.
Chỉ nghe thấy Tô Cẩm Lý nói: “Xuyến Xuyến... ... Hôm nay chúng ta tạm thời ngừng chiến... ...”
Dương Xuyến Xuyến ngây ra một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Cẩm Lý.
Vừa muốn mở miệng, lại thấy bộ dạng Tô Cẩm Lý cực kỳ thân thiết , vươn tay ra, chỉnh lại tóc cho Dương Xuyến Xuyến.
Người ở bên ngoài nhìn vào, hai người như là tình nồng ý mật .
”Thân thể phụ vương không tốt, không thể tức giận, cũng không thể lo lắng, cho nên, bổn vương nể mặt phụ vương... ...”
Vừa nói, Tô Cẩm Lý vừa nhàn nhạt quay đầu.
Nắm tay Dương Xuyến Xuyến đi lên đài cao, ngồi ở cái bàn trước mặt mà vương phi nương nương phái người chuẩn bị.
”Đây cũng là vương phi mà hoàng thượng hạ chỉ ban cho Cẩm Lý , hoàng thượng nhìn xem... ...”
Vương phi nương nương dịu dàng nói với người bên cạnh.
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Dương Xuyến Xuyến, rồi sau đó gật gật đầu, đáy mắt loé lên một tia hài lòng : “Bộ dạng cực kì thông minh ... ... Khụ khụ... ...”
Vừa nói xong, hoàng thượng liền ho nhẹ
Vương phi nương nương nhanh chóng bưng nước lên, đưa cho hoàng thượng uống, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng hoàng thượng , dịu dàng nói: “Vâng, Cẩm Lý cực kỳ vừa lòng, hoàng thượng có thể yên tâm, hai hoàng tử của hoàng thượng bây giờ đều đã muốn lấy vợ, hoàng thượng không cần lo lắng như thế .”
”Ừ... . . . Khụ... . . . Đúng.. . . .”
Hoàng thượng gật gật đầu, ho khan nói.
Rồi sau đó chỉ chỉ đồ ăn trên bàn, nhìn Dương Xuyến Xuyến nói: “Ăn đi. . . .”
Dương Xuyến Xuyến lập tức gật gật đầu, nhìn đồ ăn trên bàn, thật sự là đủ loại màu sắc hình dạng.
Nhất thời, đáy mắt lóe sáng một ý nghĩ, nhìn thoáng qua Tô Cẩm Lý, chớp chớp mắt với hắn.
Bộ dạng cực kì hiền lành , cầm chiếc đũa gắp lên một chút đồ ăn, đưa cho Tô Cẩm Lý,
Nói: “Vương gia... . . . chàng ăn đi!”
Tô Cẩm Lý nhìn trong bát mình toàn bộ đều là màu đỏ.
Đều là đồ ăn có ớt cay.