Đều là nàng!
Đều là nàng!
Nữ nhân kia, nữ nhân gọi là Dương Xuyến Xuyến kia !
Cướp Tô Cảnh Lương của nàng đi!
Tô Sơ Tâm không biết mình rốt cuộc đã chạy bao lâu.
Khóc bao lâu.
Chỉ biết là, đột nhiên không cẩn thận, va chạm vào trong lòng một người.
Thình lình xảy ra đau đớn làm cả người nàng kìm lòng không được nhăn trán lại.
Ngẩng đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Cẩm Lý.
Bĩu môi, đáy lòng ủy khuất, lại không khống chế được nổi, vừa mở miệng là sự yểu điệu cả đời khẽ gọi: “Cẩm Lý... ...”
Rồi sau đó, nước mắt nhỏ giọt, một giọt lại một giọt, lã chã rơi xuống.
Tô Cẩm Lý vốn định quay về vương phủ, nhưng không tìm thấy Dương Xuyến Xuyến, mới tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng lại từ rất xa nhìn thấy Tô Sơ Tâm che mắt, không đầu óc chạy loạn.
Hắn mới bỗng nhiên đi theo.
Đúng vậy, khống chế không được đi theo..
Nhìn đầu nàng đâm vào trong ngực hắn, đâm cho trái tim của hắn liên tục đau.
Rồi sau đó lại nhìn hốc mắt hồng hồng của nàng, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.
Tim Tô Cẩm Lý trong nháy mắt liền mềm mại xuống.
”Sơ Tâm... ...” giọng Tô Cẩm Lý mang theo vài phần khô khốc.
Vừa mở miệng, cảm giác tim mình đột nhiên hết sức đau.
”Làm sao vậy? Sơ Tâm? Nói cho ta biết? Người nào chọc giận muội rồi hả ?”
Tô Sơ Tâm nghe được sự che chở quen thuộc, đó là vì Tô Cẩm Lý cho tới bây giờ đều ôn nhu như vậy, nhất thời làm cho đáy lòng nàng càng thêm ủy khuất rồi.
Lắc lắc đầu, nước mắt chảy càng mạnh rồi.
”Cẩm Lý... ... Muội thật sự, cực kỳ thích, cực kỳ thích Cảnh Lương!”
Tô Sơ Tâm lắc lắc đầu, rốt cuộc nhịn không được nói: “Muội chưa bao giờ nhìn những thứ khác, từ lúc bắt đầu muội đã chỉ nhìn huynh ấy... ...”
”Trong sinh mệnh của muội, toàn bộ đều là huynh ấy... ...”
”Nhưng vì sao, vì sao huynh ấy muốn muội như vậy?”
”Muội có chỗ nào không tốt? Muội làm sai chỗ nào? Cẩm Lý, huynh nói cho muội biết, muội thật sự kém cỏi như thế sao?”
Tô Cẩm Lý nghe nói như vậy, sắc mặt khẽ trở nên có chút khó coi.
Vươn tay, giữ chặt bả vai Tô Sơ Tâm , bình tĩnh nhìn vào mắt nữ tử, gằn từng chữ hỏi:
”Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc làm sao vậy? Cảnh Lương làm gì muội? Nói cho ta biết!”
Chỉ một khắc, đáy lòng Tô Cẩm Lí đã đầy phẫn nộ! Hắn vẫn luôn cho rằng Tô Cảnh Lương yêu thương Tô Sơ Tâm!