“ Vô liêm sỉ!” Tô Cẩm lý cuộn chặt tay, vừa muốn phát tác, lại nhìn thấy Tô Cảnh Lương đột nhiên cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng gắp chút đồ ăn đưa vào trong miệng.
Cau mày, tinh tế nếm thử.
Sau đó, gật gật đầu, giống như là cẩn thận đánh giá những hương vị này vậy.
Hài lòng nói: “Hương vị không tồi!”
”Cẩm Lý, nếm thử xem... ...”
”Có đôi khi ăn chút gì đó thanh đạm cũng tốt!”
Vừa nói, Tô Cảnh Lương vừa phân phó người lấy cơm.
Đưa cho Tô Sơ Tâm một bát, dịu dàng nói: “Sơ Tâm, muội cũng nếm thử... ...”
Tô Sơ Tâm ái ngại cho mặt mũi Tô Cảnh Lương, chỉ có thể lấy chiếc đũa, từ từ bắt đầu ăn.
”Sao ? Mùi vị không tệ chứ?”
Tô Cảnh Lương nhìn Tô Sơ Tâm nuốt vào, nhe răng cười với nàng, mềm nhẹ hỏi.
Tô Sơ Tâm nhìn thấy Tô Cảnh Lương tươi cười, vội vàng gật gật đầu.
Sau đó nhìn thoáng qua Dương Xuyến Xuyến, nhẹ nhàng nói:
”Ừm, bí quyết đồ ăn của Dương gia, quả nhiên không giống người thường ... ... . . .”
”Thật không hổ là thủ phủ đệ nhất Hằng quốc, ngay cả đồ ăn, đều coi trọng như vậy .”
Dương Xuyến Xuyến nghe nói như vậy, nhất thời đáy lòng vui như nở hoa!
Tô Cẩm Lý, đấu với ta ?
Muốn ta chết?
Ngươi vẫn còn non và xanh lắm !
Hừ hừ hừ... ... ...
Để xem lần này ngươi hạ đài như thế nào!
Tô Cẩm Lý nhìn Tô Cảnh Lương và Tô Sơ Tâm khen như vậy, nhất thời liếc đồ ăn trên bàn một cái.
Nhìn qua, cơm màu trắng, rau dưa đủ loại màu sắc, giống như không đến nỗi khó ăn như thế ... ... . . .
Nhất thời, Tô Cẩm Lý cầm lấy chiếc đũa, nhận cơm từ người hầu.
Ăn một miếng .
Ăn ăn.
Quả thật không tồi.
Còn chưa từng nếm qua thức ăn như vậy.
Nhưng mà, khi Tô Cẩm Lý vừa muốn ăn miếng thứ hai, ánh mắt lại phát hiện vẻ mặt khinh thường của Dương Xuyến Xuyến có thêm khiêu khích.
Nhất thời, Tô Cẩm Lý nhíu nhíu mày!
Mạnh mẽ đặt mạnh chiếc đũa và bát cơm xuống bàn.
Tức giận nói: “Thật khó ăn! Hương vị quá nhạt nhẽo ! Bổn vương không thích!”
”Ồ?” Tô Cảnh Lương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tô Cẩm Lý, trách cứ nói.