Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Há to mồm, lại không biết nên nói cái gì.
Dương Xuyến Xuyến hơi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của người trước mắt mình, người này khác với người vừa rồi.
Nàng cố hết sức để nghĩ xem nam nhân này là ai...
Nhưng nàng đang say, hơi đâu mà nhớ nổi?
Dương Xuyến Xuyến nuốt nước miếng, ánh mắt nàng vừa mê ly vừa lóe sáng.
”Gia đúng là có diễm phúc, người kia vừa mới đi, bây giờ lại có một người anh tuấn tới nữa!” (bả tự xưng -.-)
Nói xong, Dương Xuyến Xuyến dùng sức kiễng chân lên, vươn tay, dáng vẻ cực kỳ ngả ngớn. Nàng sờ cằm Tô Cẩm Lí, miệng cứ “chậc chậc” khen ngợi.
”Nhìn khuôn mặt này này, muốn lạnh băng bao nhiêu có bấy nhiêu, chẳng biết nếu hôn một chút, có phải vẫn lạnh băng như vậy hay không...”
Thế nhưng, lời của nàng còn chưa dứt...
Cánh môi nàng đã bị hắn hung hăng chặn lấy.
Giống như nụ hôn trừng phạt, hắn lại ngoạm lấy môi nàng thêm một lần nữa. Đầu của Tô Cẩm Lí muốn nổ tung rồi!
Cánh môi của nữ tử này ngọt và mềm mại hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều lắm.
Khiến hắn muốn ngừng mà không được!
Thế nhưng, đáy lòng hắn cũng dần trở lại vẻ bình ổn.
Chẳng rõ đến cùng là hắn ngăn cản nàng hôn Tô Cảnh Lương để Tô Sơ Tâm không phải khổ sở, thở phào nhẹ nhõm...
... Hay là khi thấy nàng sắp hôn Tô Cảnh Lương, sự buồn bực trong lòng hắn lại tan đi một cách không rõ nữa?
Tóm lại, Tô Cẩm Lí biết cõi lòng mình đã trở lại vẻ yên tĩnh.
Dần dần, hắn càng lúc càng không thể khống chế nụ hôn say đắm này.
Hàng mi dài chớp chớp, hắn nhìn thấy nữ tử trong lòng nhắm mắt lại, dáng vẻ ngây ngốc như từ trên trời rơi xuống.
Bất chợt, đáy lòng hắn cười thầm một hồi.
Hắn lè lưỡi, cạy mở cánh môi của nàng.
Hôn sâu vào thật nhanh.
Dùng hết khả năng để hút lấy khuôn miệng tươi ngọt của nàng.
Thân hình nàng hơi run run.
Hai người ôm nhau, cảnh tượng hôn môi yên tĩnh mà đẹp tuyệt.
Trong mắt Tô Cảnh Lương, cảnh tượng ấy tựa như một luồng sáng chói lòa, đâm vào mắt y thật đau đớn!
Ngay cả cõi lòng y cũng cảm thấy không thoải mái.
Rốt cuộc y bị sao vậy?