Dương Xuyến Xuyến vươn tay, ôm lấy cổ Tô Cẩm Lí, cố tình ngã xuống bàn.
Trong chốc lát, tư thế giữa hai người trở nên mập mờ vô cùng.
Dương Xuyến Xuyến ngã người lên trên bàn, Tô Cẩm Lí thì nhìn xuống nàng. Bốn mắt nhìn nhau, thân thể hai người đều run lên hết cả. Nàng nhoẻn miệng cười, sau đó tự mình kề sát môi hắn.
Ánh mắt Tô Cẩm Lí trở nên tối đen, hắn lạnh lùng nhìn đôi môi đang muốn tiếp cận mình. Bỗng nhiên, nàng đổi ý, hình như không muốn hôn hắn nữa, dời môi sang hướng khác.
Dương Xuyến Xuyến dùng tay sờ miệng một hồi. Trước khi ra ngoài, nàng sớm đã son đỏ hết cả môi.
Nàng chùi vết son trên mu bàn tay vào mặt của Tô Cẩm Lí.
Dương Xuyến Xuyến cười nhạo, “Nam nhân, ngươi chết chắc rồi - - “
Nói xong, nàng đột nhiên xé rách y phục của mình, mấy ngón tay bấu chặt vào bả vai của Tô Cẩm Lí, dùng hết toàn bộ sức lực, khiến hắn không thể thoát ra khỏi mình.
Dương Xuyến Xuyến đột nhiên la lên thật to.
”Á! Buông ta ra.... Ta van cầu ngươi... buông ta ra...!!!”
”Cứu mạng ~ Ngươi khi dễ ta... Cứu mạng!!!”
Vừa la, Dương Xuyên Xuyến vừa chà mái tóc vốn đã không được buộc gọn vào bàn. Tóc tai rối tinh rối mù cả lên, y phục lại không chỉnh tề, khuôn mặt nàng tràn đầy nước mắt.
Tô Cẩm Lí nhíu mày, trong nháy mắt liền hiểu nữ nhân này muốn làm gì.
Hắn muốn thoát ra, nào ngờ lại có một hàng quan binh xuất hiện trước mặt, đồng thời lại có thêm một nữ nhân. Nàng ta kêu lên.
”Xin quan lớn làm chủ cho tiểu thư nhà ta... Tiểu thư rất đáng thương!!!”
Tô Cẩm Lí vừa nhìn thấy đám quan binh liền hiểu rõ. Hắn lập tức đẩy Dương Xuyến Xuyến ra, muốn bỏ về, nhưng quan binh đã nhanh chóng dùng đao kiếm chói lóa để chặn hắn lại.
Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí, định lấy lệnh bài nơi thắt lưng ra, nào ngờ lại phát hiện mình hưởng thụ nhàn hạ quá nên không có mang theo.
”Ta chỉ là vô tình tới đây để tìm tướng công... ai ngờ, vị công tử này lại làm nhục ta...!!!”