Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!

Chương 32: Chương 32: Bắt đầu dạy dỗ!




“Này, này. . . . Tam ca, tam ca, không phải là ngươi đang muốn tìm ta tính sổ sao? Không phải ngươi muốn đem ta về làm vú nuôi sao? Ngươi đừng đi nha, mau trở về nha, đừng bỏ lại một mình ta ở bên người lão hổ a . . . . .

Bóng lưng của Ân Dã Thần mơ hồ dừng lại một chút, bất chợt, cước bộ trở nên nhanh hơn, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng.

“Ha. . . haha, đại thúc, ngươi thật đẹp trai nha. . . .”

“Hừ!” Ân Tịch Ly hừ lạnh một tiếng, tay áo dài vung lên, khí thế mạnh mẽ lướt qua, Hạ Thiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trời đất rung chuyển, sau đó chuyện gì xảy ra nàng cũng không biết nữa . . . .

*

Năm nọ, tháng nọ, vào một ngày kia, bạn nhỏ Hạ Thiên đã hoàn toàn trở thành nha hoàn ở trong Ly vương phủ, hơn nữa còn được nhận một loại dạy dỗ đặc biệt.

Tuy nhiên, ngày đầu tiên sống tại Ly vương phủ, nàng đã đem bức họa bảo vật mà hoàng đế ban cho mỗ Vương gia ra đốt, ngày hôm sau lại đem tất cả tấu chương quan trọng ra để làm giấy vệ sinh đi toilet, ngày thứ ba thì đem toàn bộ vương phủ của mỗ Vương gia thiêu trụi từ trong ra ngoài. Cuộc sống của nàng từ đó ngập chìm trong nước sôi lửa bỏng.

Vì vậy, liền xuất hiện tình huống giống như dưới đây . . . . .

“Đi, đem những bộ quần áo này giặt cho thật sạch!” Một ma ma trên dưới năm mươi tuổi bỏ lại năm sáu thùng quần áo, khuôn mặt lạnh lùng nói.

Hạ Thiên nhảy dựng lên: “Có lầm hay không vậy? Nhiều quần áo như thế này, ngươi muốn ta giặt đến khi nào?”

Năm sáu thùng quần áo, ở trong chậu còn hơn mười bộ quần áo nàng vẫn còn chưa giặt xong nữa, trời ơi, có phải lão ma ma này đem toàn bộ quần áo của tất cả mọi người trong vương phủ đưa cho nàng giặt hết phải không?

Lão ma ma cười lạnh: “Ha ha, đây chính là do Vương gia dặn dò, ngươi không muốn giặt cũng phải giặt, nếu không thì ngươi cứ chờ bị bỏ đói mấy ngày đi.”

Nói xong, bà ta hất đầu, lắc mông ưỡn ngực, tiêu sái rời đi.

Hạ Thiên có chút tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm vào một đống quần áo chất đầy như ngọn núi nhỏ, trừng đến nỗi giống như muốn xuyên thủng qua chúng vậy. “Đại thúc thối tha, đại thúc chết tiệt, đại thúc cặn bã! Ngươi điên rồi! Quá âm hiểm rồi!”

Sau khi mắng xong một tràng mười tám đời tổ tiên của Ân Tịch Ly, lúc này Hạ Thiên mới bất đắc dĩ ngồi xuống, ngoan ngoãn giặt quần áo. Ở dưới mái hiên nhà người khác, nàng có thể không cúi đầu sao?

Bây giờ muốn trốn lại trốn không thoát, nếu không giặt sạch hết đống quần áo này thì nàng cũng chỉ có thể ôm bụng đói mà thôi!

Nàng giặt, nàng giặt, nàng giặt. Đem quần áo trước mắt tưởng tượng thành bóng dáng của người kia, hung hăng chà đạp, hung hăng nhào nặn, hung hăng túm chặt!

Thế nên một tháng này, tất cả mọi người trong phủ từ trên xuống dưới, ai ai cũng đều cảm thấy quần áo mới mua về tại sao lại có thể dễ dàng rách như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.