Bàn chân của Ân
Tịch Ly bỗng nhiên lảo đảo, suýt chút nữa thì đã ném luôn cả ai đó ra
ngoài rồi, hắn trợn mắt há mồm nhìn Hạ Thiên, không thể tin được nói:
“Ngươi. . . .ngươi dám đùa giỡn bổn vương. . . . .”
“Ừm, thật
thơm nha. . . . .” Hạ Thiên say mê nheo mắt lại, còn chưa thỏa mãn chép
chép miệng, bộ dạng giống như là đang nếm thử mỹ vị nhân gian.
Nhìn thấy Ân Tịch Ly đứng im bất động, nàng vặn vẹo thân mình, thúc giục
nói: “Mau, mau, mỹ nhân. . . . .mau dẫn gia về nhà. . . .Ưm, gia phải về nhà. . . .phải về nhà rồi. . . . .”
Mất nửa ngày Ân Tịch Ly mới
hồi phục lại tinh thần, trừng mắt nhìn cái nữ nhân còn không thể nào
phân biệt được rõ đông tây nam bắc kia, hắn thật sự không biết mình phải nên giận hay nên cười nữa.
Hắn đường đường là Ly vương gia, vậy mà giữa ban ngày ban mặt lại bị một cô gái say khướt phi lễ rồi. . . . .
Cô gái này ngay cả một chút ý thức cũng không có, Ân Tịch Ly nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
“Được được được, ta mang ngươi về nhà, mang ngươi về nhà.” Hắn bất đắc dĩ khẽ thở dài một cái, ôm nàng xoay chuyển phương hướng, đi về phía phủ Thừa
tướng.
Đều nói, những lời trong lúc say rượu là những lời chân
thực nhất, ý thức của con người trong lúc say rượu đều vô cùng kém,
những lời nói ra khi đó, thường thường đều là những điều chất chứa ở
trong lòng.
Nàng nói nàng muốn về nhà, chắc là bởi vì chuyện đào
hôn cho nên mấy tháng rồi cũng không thể trở về, nàng nhất định là rất
nhớ nhà mình.
Con đường dẫn đến phủ Thừa tướng vô cùng rộng lớn, trên đường gió thổi không ngừng, mùa đông, càng lúc càng đến gần rồi.
Hạ Thiên cảm thấy lạnh, nàng nhích nhích vào trong lòng Ân Tịch Ly, rầu rĩ nói: “Lại muốn. . . .mang ta đi đâu?. . . .Ta muốn về nhà. . . . . .”
“Phía trước chính là phủ Thừa tướng, sắp về đến nhà rồi!” Ân Tịch Ly dịu dàng nói.
“Phủ. . .phủ Thừa tướng?” Hạ Thiên chậm rãi lặp lại mấy chữ này, đột nhiên
nàng kịch liệt giãy giụa: “Không đúng, không đúng. . . . .Nhà của ta ở
Thượng Hải. . . .ở Thượng Hải. . . . .ta muốn trở về Thượng Hải. . . .
.”
“Thượng Hải?” Mày kiếm của Ân Tịch Ly nhíu lại, nàng đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Nhà của nàng làm sao có thể ở trên biển chứ?
“Phải, về Thượng Hải. . . . Mỹ nhân. . . . . . chúng ta cùng nhau trở về
Thượng Hải. . . .” Hạ Thiên đứng dậy, ôm chầm lấy cổ của Ân Tịch Ly,
miệng lẩm bẩm nói.
Chẳng lẽ ‘Thượng Hải’ ở trong miệng nàng là
một địa danh sao? Cõ lẽ là Hướng thừa tướng đã xây cho nàng một tòa cung điện riêng biệt cũng nên, nghĩ đến điều này, mi tâm của hắn giãn ra, ổn định lại tâm tình nói: “Được, đi Thượng Hải, nhưng mà, Thượng Hải ở chỗ nào?”
“Thượng Hải ở. . . . .ở. . . . .” Nàng đột nhiên cười, vung lên đôi tay nhỏ bé, cao giọng nói: “Ở Trung Quốc!”
“. . . . .Trung Quốc ở chỗ nào?” Trung Quốc? Nơi này lại là chỗ quái quỷ
nào nữa đây? Nhưng mà cái tên này, nghe có vẻ giống như là tên gọi của
một quốc gia?
Chân mày của Ân Tịch Ly càng lúc càng toát ra nhiều điều nghi hoặc, vì sao hắn lại cảm thấy, nha đầu kia, có khả năng không phải là Hướng Linh Lung?
“Trung Quốc ở. . . .ở châu Á. . . .”
“Châu Á. . . .Lại là ở đâu?”
“Ai da, châu Á. . . . châu Á ở. . . . ở trên trái đất này. . . . Mỹ nhân,
sao ngươi lại ngốc như vậy. . . . . So với Vương gia đại thúc ở cổ đại
mà ta quen biết còn đần hơn. . . .?”
“. . . . . .” Ân Tịch Ly rốt cuộc cũng hiểu rõ, nói chuyện với Hạ Thiên, chung quy chỉ gói gọn trong sáu chữ.