Ở bên ngoài, sau khi Hoán Sơn thấy Hình tướng quân đã rời đi, một lát sau mới vào phòng đi đến bên người Phương Đàn một mực cung kính: “Vương Gia, có về khách điếm không?”
“Sao?” Phương Đàn nghe tiếng quay đầu lại thấy là Hoán Sơn, liền nữu mặt xoay người lẳng lặng nhìn mặt trăng không nói câu nào, Hoán Sơn vẫn tiếp tục đứng sau lưng hầu hạ nàng.
Thời gian qua chốc lát, nàng mới mở miệng: “Trở về đi, đừng để Vương phi chờ quá lâu”
Hoán Sơn lập tức gật đầu: “Vâng”
Phương Đàn trở lại khách điếm cho Hoán Sơn lui xuống nghỉ ngơi, liền một người trở về phòng ngủ, lặng lẽ đẩy cửa ra, trong phòng không có ánh nến tối đen như mực, nàng dựa vào nhãn lực hơn người đi thẳng vào, đóng cửa phòng xoay người chốt then cửa.
Lúc nàng đi ra ngoài, người trên giường đã ngủ say, nhưng nàng vẫn thả nhẹ bước chân, sợ đánh thức người nào đó.
Đi đến trước bàn, quơ tay tìm lấy ấm trà cùng chén trà, tiếp theo liền nghe tiếng ấm trà va vào chén nho nhỏ kèm thêm tiếng nước rót vào, tĩnh lặng một hồi lại nghe thấy tiếng uống nước ừng ực, tiếng thở dài, tiếng quần áo ma sát xột xoạt, sau đó gian phòng một lần nữa yên tĩnh lại.
Phương Đàn đến bên giường, mới vừa dưới trướng muốn cởi ngoại sam, đột nhiên eo bị người ôm lấy. Trong phòng ngoại trừ nàng cùng Tống Ứng Diêu, còn có thể là ai khác ?
Đêm khuya hoang vắng, tiếng động trong đêm cũng đáng sợ hơn ban ngày, Phương Đàn xoa xoa bàn tay bên hông mình, nhỏ giọng hỏi “Làm sao tỉnh rồi?”
Tống Ứng Diêu mặt chôn trong chăn, rầu rĩ không vui nói rằng: “Nửa đêm phát hiện Vương Gia không ở đây, còn tưởng rằng Vương Gia lại đi rồi”
“Nàng ngốc” Phương Đàn không nhịn được mỉm cười: “Bản vương sao cam lòng“. Nàng kéo chăn, cúi người xuống tìm được môi Tống Ứng Diêu hôn lên một cái, ôn nhu nói: “Nàng buông tay ra, ta cởi quần áo ra đã”
Tống Ứng Diêu như trước nhắm mắt lại, tuy rằng không nói gì nhưng vẫn buông lỏng tay ra.
Nàng không hỏi Vương gia đã đi nơi nào, trong suy nghĩ của nàng Vương Gia nửa đêm ra ngoài chắc chắn là chính sự cần xử lý gấp, ngài ấy không nói với nàng, chính là không muốn để cho nàng lo lắng hoặc là chuyện nàng không cần phải biết. Nàng không phải nữ tử lập dị nên sẽ không cầu Vương Gia đem hết thảy bí mật nói cho nàng nghe. Nàng muốn cho Vương Gia cũng có không gian riêng của mình mà không phải bị nàng bí bách.
Chờ nàng buông tay ra, Phương Đàn mới cười đứng dậy. Tống Ứng Diêu sợ nàng không thấy gì sẽ sờ soạng lung tung: “Vương Gia thắp nến lên đi”
Phương Đàn lắc đầu cũng mặc kệ người phía sau nhìn không thấy gì, nói rằng: “Bản vương nhìn thấy”
Tống Ứng Diêu biết ngài ấy lo sợ nàng chói mắt khó ngủ, giọng nói mang thanh âm lười biếng: “Thiếp không có chuyện gì“. Lời còn chưa dứt liền cảm giác được góc chăn bị nhấc lên, thân thể ấm áp từ bên ngoài tiến vào.
Tống Ứng Diêu nhất thời trợn to hai mắt, hỏi: “Vương Gia cởi xong quần áo?”
Phương Đàn duỗi tay trái luồn qua sau gáy của nàng, Tống Ứng Diêu tập mãi thành quen phối hợp nâng đầu lên, chờ Phương Đàn đưa tay vào lại nằm xuống gối đầu lên. Phương Đàn đem nàng ôm vào trong ngực, nhắm mắt thả lỏng đáp “Ừm.”
Tống Ứng Diêu nghe tiếng tim đập vững vàng mới dùng cánh tay đẩy đẩy Phương Đàn, tò mò hỏi “Làm sao nhanh như vậy.”
Phương Đàn chúm chím cười nói: “Bởi vì sợ nàng chờ lâu”
Tống Ứng Diêu đối với lời giải thích của Phương Đàn khịt mũi coi thường, thấy ngài ấy đã nhắm chặt hai mắt, trong phòng thì đen như mực, nhất định không nhìn thấy hành động mờ ám của mình, đôi mắt linh động hướng Phương Đàn lè lưỡi ra chọc quê. Nàng còn chưa kịp thu hồi đầu lưỡi, một cái tay từ trong chăn nhanh nhẹn đưa ra ngoài, hai ngón tay trong đếm tối chuẩn xác nhéo lấy mũi của nàng.
Nàng rên lên một tiếng, Tống Ứng Diêu nhìn chằm chằm cái tay đột nhiên xuất hiện. Lúc này Phương Đàn mở mắt ra, đáy mắt đầy ý cười: “Đừng tưởng rằng ta nhắm mắt lại thì cái gì cũng không thấy.” Vừa nói, một bên nhẹ nhàng lắc cánh tay, đầu Tống Ứng Diêu cũng theo tay nàng lay qua lắc lại.
Thấy Tống Ứng Diêu mở miệng nhỏ muốn cắn tay của mình, Phương Đàn lại vội thu tay về làm cho nàng vồ hụt. Tống Ứng Diêu buồn bực nện chăn, nàng không nhịn được cười haha.
Chỉ chốc lát sau, Phương Đàn không cười nữa, vuốt ve mái tóc Tống Ứng Diêu như vỗ về hài tử, giọng nói mang theo sủng nịnh nói rằng: “Nàng ngủ đi”
“Vâng“. Tống Ứng Diêu ngoan ngoãn nằm xuống, trong phòng lại yên tĩnh lại.
Một khi thức giấc thì rất khó có thể ngủ lại. Câu nói hiện đang ứng nghiệm trên người Tống Ứng Diêu. Nhắm mắt không bao lâu, nàng lại mở ra. Đôi mắt to trốn trong ổ chăn dò xét khuôn mặt điềm tĩnh của Phương Đàn.
Buổi tối lần trước như nằm mơ, nàng cũng là như vậy nhìn Vương Gia, lặng lẽ, điềm điềm. Chỉ là không biết khi đó Vương Gia đến ngủ hay đã tỉnh giấc. Nếu như tỉnh, ngài ấy biết mình liên tục nhìn chằm chằm ngài ấy, vậy thì thật xấu hổ quá đi.
Tống Ứng Diêu trong đầu xoắn xuýt, kết quả lại bị Phương Đàn phát hiện, nàng đột nhiên mở mắt ra hỏi: “Đang suy nghĩ gì?”
Tống Ứng Diêu cuống quít dời ánh mắt, xoay người đưa lưng về phíaPhương Đàn, trong lòng bất nhất nói rằng: “Không có gì“. Đây là thứ bao nhiêu rồi, nàng chỉ cần nghĩ chuyện gì là sẽ bị Vương Gia phát hiện, lẽ nào Vương Gia là có độc tâm thuật sao? Hay chính mình biểu hiện quá rõ ràng, vừa nhìn liền biết mình đang suy nghĩ gì. Tống Ứng Diêu mờ mịt đưa tay nặn nặn gò má mình, có sao?
Phương Đàn ti hí mắt hỏi: “Còn chưa ngủ sao?”
“Ngủ không được.” Tống Ứng Diêu ấp úng giải thích.
Phương Đàn bất đắc dĩ nhếch miệng, từ phía sau lưng ôm lấy hông của nàng, nhẹ giọng: “Nàng muốn nhìn ta thì cứ nhìn, có gì đâu mà thẹn thùng”
“Có thật không?” Tống Ứng Diêu lập tức xoay người lại hỏi, bởi vì động tác quá nhanh, Phương Đàn không kịp lùi về sau, trán của nàng suýt chút nữa va vào cằm Phương Đàn. Nàng nuốt nước miếng, hỏi lần nữa “Có thật không?”
Phương Đàn nhắm mắt lại, gật gù cho phép nàng.
Tống Ứng Diêu trừng trừng nhìn Phương Đàn, bất luận nhìn thế nào cũng nhìn không đủ, chỉ cần Vương Gia ở bên cạnh nàng, nàng nghĩ muốn chạm chạm, muốn sờ mò, muốn xoa bóp, muốn hôn nhẹ, mà nhìn chưa chắc gì đã thỏa mãn. Tống Ứng Diêu nghĩ như vậy, cũng là làm như vậy.
Tống Ứng Diêu hướng thân mình hôn lên gò má của Phương Đàn, nhẹ nhàng hít vài một hơn, a, gò má Vương gia thật thơm a, nhẵn mịn, non mềm như trứng gà vừa bốc vỏ, không nhịn được khẽ cắn hai lần. Phương Đàn cũng không phản kháng, tùy ý nàng ở trên mặt mình muốn làm gì thì làm. Tống Ứng Diêu càng ngày càng lớn mật, tìm môi Phương Đàn chậm rãi dời qua đi, đầu lưỡi không cẩn thận chạm vào da Phương Đàn.
Phương Đàn mẫn cảm mở mắt ra, Tống Ứng Diêu sợ hãi lập tức co người về phía sau, ánh mắt rụt rè nhìn Phương Đàn: “Cắn đau Vương Gia à.”
Phương Đàn cười lay đầu, một lần nữa nhắm mắt lại ôm nàng: “Không có chuyện gì, rất thoải mái đây”
Tống Ứng Diêu chợt nhớ đến điều gì đó nhưng nàng không có mặt mũi nào dám nói ra. Nàng đánh bạo ám chỉ: “Vương Gia, chúng ta đã lâu không có...” Lời còn chưa nói hết, cũng cảm giác được lỗ tai của mình nóng bừng bừng.
Phương Đàn mở mắt, không rõ nguyên nhân, nhìn nàng: “Không có gì?”
“Chính là...” Tống Ứng Diêu thấp mi xoắn xuýt, trong đầu lựa lời để nói làm sao cho không cần phải quá trắng trợn mà Vương gia nghe xong có thể hiểu đây? Nàng còn chưa nghĩ ra, thấy Vương gia thâm thúy nhìn mình, lập tức tất cả dũng khí đều tiêu tán, ai oán thở một hơi đem hết nhiệt tình thu vào trong chăn, giọng ồm ồm: “Không có gì.”
Không phải nói nam tử đối với những việc này đều rất nóng lòng hay sao, Vương Gia của nàng làm sao lại không giống người khác, mỗi lần đều là nàng chủ động. Trong trí nhớ, hai người làm chuyện kia chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà dường như chỉ là hai lần, lúc đó nàng toàn lâm vào cảnh say sưa. Bây giờ sinh hài tử vẫn chưa thích hợp, nàng biết, thế nhưng chuyện như vậy cũng không thể kìm nén, rất hại thân.
Phương Đàn ánh mắt phức tạp nhìn nàng, kỳ thực Tống Ứng Diêu mong muốn thân mật là chuyện rất bình thường, nàng vẫn nghĩ mình là nam tử, là chồng của nàng. Mà đã là chồng, chuyện quan hệ là chuyện đương nhiên, không cần nàng ấy phải mở miệng, mình phải có nghĩa vụ yêu thương thê tử. Nam tử bình thường nếu như không muốn cùng thê tử của mình làm những chuyện này, không phải thân thể có vấn đề thì chính là bên ngoài có người khác. Tống Ứng Diêu đơn thuần, nàng không biết những suy nghĩ ác tâm này. Nàng chỉ cho rằng Vương Gia của nàng vì không muốn sinh hài tử nên mới cố nén.
Là mình sai chứ không phải lỗi Tống Ứng Diêu, tất cả chỉ vì mình là nữ tử, mình không cách nào yêu thương nàng, là mình đã lừa dối nàng.
Hiện tại Phương Đàn không có cách nào, chỉ cố chấp giả vờ không hiểu ý tứ Tống Ứng Diêu, nói rằng: “Ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm”
Trong chăn truyền đến giọng nói Tống Ứng Diêu rất nhỏ: “Vương Gia có thể hay không hôn thiếp một chút”
Nếu không phải đêm khuya yên tĩnh, âm thanh gì cũng có thể nghe thấy, Phương Đàn nói không chừng đã bỏ sót câu nói này của Tống Ứng Diêu.
Phương Đàn nghe vậy dốc lòng đùa cợt nàng, cố ý nhỏ giọng: “Được”
Lúc này đến phiên Tống Ứng Diêu không nghe thấy lời của Phương Đàn, từ trong chăn ngẩng đầu lên, hỏi: “Cái gì.” Lời còn chưa dứt miệng liền bị lấp kín, hết thảy nghi vấn trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
Môi lẫn nhau dán chặt, nghiền ép, ma sát, khơi gợi nơi sâu xa ngọt ngào. Hàm răng mỗi một lần vô ý va chạm, cũng có thể cảm giác được sự say mê mông muội.
Sau khi cạy mở hàm răng, hai cái lưỡi cấp tốc quấn quýt lấy nhau, truy đuổi lẫn nhau, dụ dỗ, liếm láp, trùng điệp, lúc nhẵn lúc thô, bất kể là tĩnh hay động đều có thể làm người ta thần hồn điên đảo, khiến người ta hãm sâu trong đó, vì nó mà si mê không cách nào tự kiềm chế.
Phương Đàn nhẹ nhàng thở ra, bên tai của nàng ám muội: “Bản vương rất thích”
A, Vương Gia lại đang bắt nạt nàng, Tống Ứng Diêu mặt đỏ tim đập thở gấp, trong đầu không tự chủ được lóe lên ý niệm như vậy. Suy nghĩ mấy phút trước đã bị nàng quăng lên chín tầng mây. Nàng tuy rằng khát vọng cùng Vương Gia có thể thiên trường địa cửu cùng nhau, nhưng nếu thời gian tươi đẹp chỉ dừng lại lúc này, nàng cũng không hề oán hận.