Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 57: Chương 57




“Chuyện gì ?” Phương Đàn nghi hoặc nhìn lão.

Phương Đại gật đầu với nàng biểu lộ rằng nàng không có nghe nhầm. Phương Đàn liền dừng bước lại, Thái phi cùng Tống Ứng Diêu cũng theo dừng lại, nghi hoặc xoay đầu lại nhìn nàng.

Phương Đàn cúi đầu nói với Thái phi: “Mẫu phi cùng Vương phi đi trước đi, con sẽ đến sau“. Lại ngẩng đầu lên ám chỉ với Tống Ứng Diêu một chút.

“Có chuyện gì sao?” Thái phi hỏi Phương Đàn.

“Vâng, có việc“. Phương Đàn đáp.

Thái phi nghe được câu trả lời như vậy bà liền vỗ vỗ tay Tống Ứng Diêu: “Vậy chúng ta đi trước đi”

Tống Ứng Diêu thuận theo: “Vâng“. Hai người xoay người bước đi, Phương Đàn chỉ lặng lẽ nhìn theo họ còn nghe thoang thoảng bên tai Thái phi nói với Tống Ứng Diêu: “Con kể cho ta nghe chuyện con và Vương gia ở Giang Nam đi”

“Thái phi muốn nghe cái gì đây”

“Nói về phong cảnh Giang Nam đi, ai gia lúc còn trẻ cũng theo tiên hoàng đi qua, vậy mà đã hơn hai mươi năm.”

“Hơn hai mươi năm? Khi đó Vương Gia chưa sinh ra sao?”

“Chưa sinh, khi đó ai gia cũng mới mười mấy tuổi, vừa vào cung không lâu, tiên hoàng liền mang theo ai gia đi Giang Nam...”

Nhìn hai người bóng lưng từ từ nhỏ dần, Phương Đàn không tự chủ nhoẻn miệng cười. Mãi đến tận khi âm thanh các nàng nhỏ dần, Phương Đàn mới hướng Phương Đại hỏi: “Chuyện gì?”

“Vương Gia không cho Thái phi biết sự tình sao?” Phương Đại có ý riêng nói.

Phương Đàn trầm mặc hồi lâu sau mới mở miệng: “Chờ sự tình qua đi, bản vương sẽ hướng mẫu phi thỉnh tội”

Phương Đàn mới vừa trở về vẫn chưa nghỉ ngơi bao lâu lại bắt đầu bận rộn.

Mấy tháng nay các nàng tuy rằng vẫn ở Giang Nam, nhưng trong triều phát sinh chuyện gì Phương Đàn cũng đều biết, không để sót việc gì, cho nên nàng không lo lắng kế hoạch của mình xuất hiện sơ hở. Nhưng dù ngay cả như vậy vẫn còn rất nhiều chuyện chờ nàng xử lý. Hiện tại tình thế ngày càng bức bách, Phương Hàng lúc nào cũng có thể ra tay với nàng, không cho cơ hội để nàng đề phòng.

Một ngày rất nhanh lại qua, đến buổi tối, Tống Ứng Diêu trong phòng ngủ chờ nàng trở về, sắp tới giờ hợi mà Phương Đàn vẫn chưa về, Tống Ứng Diêu đang muốn phái người đi hỏi xem ra sao thì gặp a hoàn do Phương Đàn phái trở về. A hoàng hướng nàng bẩm báo: “Vương Gia phái nô tỳ đến nói với Vương phi để Vương phi sớm nghỉ ngơi, không cần chờ Vương gia”

“Vương Gia làm sao không về?” Tống Ứng Diêu hỏi.

A hoàng giải thích: “Vương Gia đang bận bịu nên không có thời gian trở về”

“Vậy ngài ấy sẽ về muộn sao?” Tống Ứng Diêu hỏi.

“Nô tỳ không biết.”

“Ừ, bản phi biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Tất nhiên Phương Đàn sẽ phái người đến thông báo, không để cho nàng phải chờ đợi, chính là có thể sẽ không trở về. Nhất định lại là đang bận quốc sự, nàng không thể làm gì đành thở dài, Vương Gia một lòng vì bách tính vì quốc gia, hoàng thượng thế nhưng vẫn không tín nhiệm ngài ấy.

Nàng chợt nhớ tới một chuyện nên gọi a hoàn trở lại.

A hoàn dừng bước, xoay người hỏi: “Vương phi còn có chuyện gì sao?”

Tống Ứng Diêu dặn dò: “Ngươi nhớ phải nhắc nhở Vương Gia nghỉ sớm, quý trọng thân thể của mình. Nước trà cùng điểm tâm phải luôn chuẩn bị, vạn nhất Vương Gia đói sẽ có cái mà ăn”

A hoàn cung kính thi lễ: “Nô tỳ biết rồi, Vương phi còn dặn dò chuyện gì nữa không?”

Tống Ứng Diêu lắc đầu: “Không còn, ngươi đi đi.”

“Vâng.”

A hoàn đi rồi Tống Ứng Diêu trở phòng đóng cửa, thay đổi quần áo, tắt đèn nằm trên giường. Trong lòng không ngừng lo lắng cho Phương Đàn, buổi tối trời giá rét không biết Vương Gia có cảm lạnh hay không ? Lúc khát nước sợ a hoàn không kịp thời bưng trà? Nửa đêm đói bụng làm sao bây giờ? Buổi tối có thể hay không đá tung chăn? Có thể hay không bị sái cổ?

Nàng ở trên giường trở mình, trong lòng yên lặng nhớ nhung, Vương Gia ngủ vẫn luôn rất tĩnh, những chuyện như thế làm sao xảy ra, chính mình lo xa quá rồi. Nàng biết những vấn đề này quá nửa là nàng tự tìm phiền não, nhưng nàng vẫn là không ngừng được mong nhớ. Vương Gia không có nàng bên cạnh, ngài ấy có ngủ ngon không? Có vẻ như... hai người nếu không ngủ cùng nhau, người bị mất ngủ chỉ là nàng.

Cứ như vậy Tống Ứng Diêu nằm suy nghĩ lung tung, nàng cảm giác được mắt của mình càng ngày càng nặng, nhắm lại mở ra càng lúc càng gian nan, cuối cùng nàng vẫn chịu không nổi cơn buồn ngủ kéo đến mới nặng nề an giấc.

Mở mắt lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau. Tống Ứng Diêu lơ mơ tỉnh dậy, ánh mắt mệt mỏi nhìn nóc giường, trong đầu trống rỗng, trời đã sáng rồi sao? Làm sao nhanh vậy, không phải mới vừa trời tối hay sao? Vừa nãy mình nằm mơ là thật hay giả ? Bỗng nhiên nàng từ trên giường bật dậy, Vương Gia trở về rồi sao?

Thấy Tống Ứng Diêu tỉnh dậy trong hoảng hốt, Phương Đàn bị dọa đến sốc rồi, không biết nguyên do gì mới hỏi: “Làm sao vậy? Thấy ác mộng sao?” Nhìn nàng tóc may ướt sượt, không khỏi đau lòng giơ tay sờ trán của nàng: “Làm sao đầu đầy mồ hôi?”

Tống Ứng Diêu nghe giọng nói, sững sờ nhìn Phương Đàn.

Phương Đàn đối diện với ánh mắt trống không của Tống Ứng Diêu, căng thẳng trong lòng, đem nàng kéo vào trong ngực: “Nằm mộng thấy cái gì đáng sợ sao? Đừng sợ, có bản vương ở đây”

Tống Ứng Diêu ánh mắt từ từ bình tĩnh, nghe được câu hỏi của Phương Đàn nàng vùi đầu vào trong ngực của Vương gia ghì chặt vạt áo của ngài ấy, nhỏ giọng: “Vẫn còn sống, thật tốt.” Thanh âm nhỏ bé, ngay cả Phương Đàn ngồi bên cạnh nàng cũng nghe không rõ ràng: “Nàng nói gì ?”

Tống Ứng Diêu lắc đầu, gò má áp vào cổ áo Phương Đàn, Phương Đàn hôm nay mặc ngoại sam đỏ tía. Nàng nhớ Vương Gia bình thường chỉ mặc y phục nhạt màu, trừ phi có trường hợp vô cùng quan trọng cần phải lễ phục, bằng không rất ít khi mặc quần áo màu sắc đậm đà.

Nàng từ lồng ngực Phương Đàn ngồi dậy, trên dưới tỉ mỉ ngắm nhìn Vương Gia, chỉ thấy Vương Gia trên người mặc lễ phục, đai lưng đổi thành bạch ngọc, bên eo buộc vào hai khối tua vàng. Tóc như trước sơ cẩn thận tỉ mỉ, đội quan mũ chỉnh tề chỉ sử dụng khi thượng triều. Nàng nghi ngờ: “Vương Gia thay triều phục muốn đi đâu?”

Phương Đàn thấy nàng không có chuyện gì, lòng cũng cảm thấy an tâm, cười nói: “Nàng quên sao ? Hôm nay ta phải vào triều”

Tống Ứng Diêu nhíu mày: “Nhanh như vậy? Không nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?”

Phương Đàn bất đắc dĩ cười: “Hoàng thượng yêu cầu, bản vương cũng không có cách nào.”

Tống Ứng Diêu bất mãn lầm rầm: “Hoàng thượng luôn như vậy, làm khó dễ Vương Gia.”

Phương Đàn chỉ cười cợt, cũng không ngăn cản nàng nói oán giận Phương Hàng, cũng không sợ người ngoài nghe được.

“Vương Gia sao không gọi thần thiếp dậy thay y phục cho ngài ?”

“Y phục nlà bản vương chính mình mặc, bản vương lúc trở về thấy nàng đang ngủ say nên không đành lòng đánh thức nàng”

“Lần sau Vương Gia nhất định phải gọi ta dậy” Tống Ứng Diêu ảo não, nàng tại sao có thể ngủ như heo, ngay cả Vương Gia trở về cũng không biết.

“Được.” Phương Đàn thuận miệng đồng ý, cũng chưa hề đem yêu cầu của nàng để trong lòng.

Tống Ứng Diêu nhìn đôi mắt Phương Đàn thâm đen, đau lòng hỏi: “Vương Gia đêm qua khi nào ngủ? Sáng sớm khi nào dậy ?”

“Hả?” Phương Đàn bất tri bất giác đáp, do dự một lát: “Giờ sửu ngủ, giờ dần dậy.”

“Sao?” Tống Ứng Diêu thấy nàng do dự, liền ngờ vực nhìn nàng.

Phương Đàn mặt không đỏ tim không đập nói dối: “Bản vương cũng không biết chuẩn xác thời gian, đại khái là tầm giờ đó“. Kỳ thực nàng đêm không ngủ, sợ Tống Ứng Diêu lo lắng mới không nói ra.

“Vậy Vương Gia chỉ ngủ có hai canh giờ?”

“Ừ”

“Vương Gia cực khổ”

Phương Đàn khuôn mặt tươi cười dịu dàng vừa định nói chuyện thì cửa phòng ngủ đã truyền đến giọng a hoàn bên ngoài: “Vương Gia còn phải vào triều.”

“Bản vương đến ngay“. Phương Đàn thuận miệng đáp một tiếng, ánh mắt như trước không nhúc nhích nhìn chằm chằm gương mặt Tống Ứng Diêu.

Tống Ứng Diêu bị nàng nhìn đến mắc cỡ, dời tầm mắt đến trán Phương Đàn, giơ tay vuốt nhẹ dịu dàng: “Ngài đi đi”

Phương Đàn nắm chặt tay nàng: “Để bản vương nhìn nàng thêm một lát.”

Tống Ứng Diêu mặt ửng hồng: “Thiếp có gì đáng xem, Vương Gia không phải mỗi ngày đều nhìn thấy đó sao.”

Phương Đàn nhìn không chớp mắt, ngữ khí chầm chậm: “Chỉ là ngày hôm nay lạ kỳ muốn nhìn thêm”

Tống Ứng Diêu cảm thấy vương gia có chút lạ, nhưng không nói ra được lạ chỗ nào: “Vương gia đừng nhìn nữa mà. Hoán Sơn bọn họ còn bên ngoài chờ Vương Gia đó”

Phương Đàn không phản đối: “Không vội, để bọn họ chờ.”

Tống Ứng Diêu cho rằng Vương Gia lại muốn trêu mình, nhếch miệng lên, khuynh thân về phía trước hôn vào má Phương Đàn: “Được chưa, nhanh đi vào triều.” Thấy nàng lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ, lại không nhịn được nở nụ cười.

Phương Đàn chưa từng dự liệu Tống Ứng Diêu sẽ chủ động hôn nàng, kinh ngạc giương hai mắt, Tống Ứng Diêu hôn xong rồi nàng mới phản ứng, lại muốn thêm nữa nói: “Còn chưa đủ.”

Tống Ứng Diêu bĩu môi căm giận: “Cái kia, Vương Gia còn muốn thế nào?”

Phương Đàn thấp giọng ghé sát tai nàng: “Bản vương muốn nàng... mà thôi.” Hai chữ cuối cùng vừa nói ra khỏi miệng, một nụ hôn cực nóng rơi xuống vành tai và cổ Tống Ứng Diêu. Nàng sợ ngứa hơi co lại, lại bị bàn tay của ai kia ngăn cản đành ngẩng đầu lên chịu từng trận hôn nồng nhiệt rớt xuống như mưa.

Phương Đàn từ cổ Tống Ứng Diêu dời ra, bốn mắt tình tứ nhìn nhau, chỉ thấy mỗi bóng hình đối phương trong đáy mắt, còn có tình yêu say đắm cùng mê ly.

Phảng phất tâm linh tương thông, Phương Đàn hất cằm lên, Tống Ứng Diêu cúi đầu, nụ hôn rơi xuống trán, lại từ cái trán rơi xuống sống mũi, khóe miệng. Tống Ứng Diêu cánh tay vòng lên cổ Phương Đàn, Phương Đàn thuận thế đưa bàn tay ôm eo của nàng kéo nàng gần hơn, hai người càng thiếp càng gần, mí mắt chậm rãi đóng lại, môi dán lên môi.

Hô hấp của hai người dần dần loạn nhịp, Phương Đàn vừa rời môi Tống Ứng Diêu nhưng vẫn còn luyến tiếc. Bỗng một tiếng gõ cửa lại không đúng lúc vang lên, bên ngoài a hoàn vội vã gọi: “Vương Gia đã trễ“. Bầu không khí ám muội nhất thời tiêu tan vô ảnh.

Tống Ứng Diêu đỏ mặt đẩy Phương Đàn ra, Phương Đàn bị nàng này đẩy một cái liền thanh tỉnh lại, trong lòng thở dài một hơi. Yên lặng thu hồi bàn tay đã bắt đầu luồn vào trong, che giấu sự nuối tiếc, hướng phía ngoài trả lời: “Lập tức ra liền”

Phương Đàn đặt một tay lên vai Tống Ứng Diêu: “Nàng ngủ tiếp đi, trời vẫn còn sớm“. Nàng im lặng không dám đề cập đến cảm xúc ma xui quỷ ám lúc nãy.

“Thiếp biết rồi.” Tống Ứng Diêu gật đầu, thuận theo nằm xuống.

Phương Đàn giúp nàng cẩn thận kéo góc chăn, lại cúi người hôn lên môi nàng ôn nhu dặn dò: “Chờ ta trở về”

Tống Ứng Diêu nắm chặt chăn trong tay đem nó che kín gương mặt mình khẽ gật đầu từ trong chăn trả lời: “Vâng”

Phương Đàn ngay trước mặt Tống Ứng Diêu chỉnh chang quần áo, từ giã nàng vào triều.

Tống Ứng Diêu một mình trong phòng ngủ, không khỏi ão não, hiếm thấy có một lần Vương Gia muốn nàng nhưng lại bị người ta quấy rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.