Đợi Trầm Hàn dừng động tác múa đao, sau lưng của hắn thi thể quan binh ngang dọc, máu đỏ tươi từ mũi đao ngưng tụ nhỏ giọt rơi trên đất thành từng bãi dài.
Hắn nhấc trường đao còn đọng máu không nói một lời đến gần thi thể cạnh mình, dùng quần áo thi thể đó lau khô trường đao, sau đó đem trường đao thu hồi, xoay người bước nhanh khỏi một tràng tàn sát này.
Cùng lúc đó, một đội tuần tra khác đi qua trước cửa nhà giam. Gã quan binh đi gần cuối lơ đãng nhìn xung quanh, vừa bước theo người phía trước vừa buồn ngủ sụp mi. Khi ánh mắt của hắn lước qua cửa nhà giam thấy cửa nhà giam hở ra một cái khe, mà bên trong lại đen kịt một mảnh không thấy rõ tình hình bên trong, hắn hoài nghi đôi mắt của mình, dùng sức trừng mắt nhìn vào khe cửa không khỏi chậm bước chân của mình. Người đi phía sau không chú ý suýt chút nữa va vào lưng hắn.
Người phía sau tức giận hỏi hắn: “Ngươi làm cái gì đấy, tự nhiên dừng lại”
Người kia ngừng bước hất cằm: “Ngươi xem cửa có phải là đang mở”
Hắn người phía sau cũng dừng bước lại, rướn cổ lên hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Người kia không thể làm gì khác hơn là giơ tay chỉ vào cửa nhà giam: “Ngươi xem là cửa nhà giam mở ra hay là do ta hoa mắt ?”
Người phía sau hắn theo ngón tay chỉ nhìn sang, thật lòng nhìn rồi trả lời: “Là mở”
Hắn gãi gãi đầu nghĩ mãi không ra: “Chuyện gì thế này, bình thường không phải là khóa bên trong sao ?”
Vì phòng ngừa phạm nhân chạy thoát, cũng phòng ngừa người từ bên ngoài tiến vào cướp ngục, nên thiên lao có một cái quy định bất thành văn chính là bất luận bên trong có ngục tốt hay không đều phải cẩn thận khóa cửa. Có ngục tốt thì khóa từ bên trong, không có ngục tốt thì khóa bên ngoài, không thể để cửa nẻo tự do. Nếu như cửa mở chính là không bình thường.
Hắn suy đoán: “Lẽ nào cai ngục đi ra quên đóng cửa?”
Người kia lắc đầu: “Không biết, ngươi nói với thống lĩnh xem sao, chúng ta vào xem để ngừa vạn nhất có người trốn ra được“. Nói xong cũng nhìn về phía trước cho rằng đội ngũ còn ở trước mặt bọn họ. Sau đó mới phát hiện, đội tuần tra đã sớm đi xa, người kia không thể làm gì khác hơn là đề nghị: “Bằng không chúng ta trước tiên vào xem xem, nếu là có cái gì không đúng sẽ báo lại thống lĩnh”
Người phía sau gật đầu “Được”
******
Phương Đàn cùng nhóm hộ vệ trên đường giết thêm mấy quan binh, rất thuận lợi thoát khỏi thiên lao. Chờ đến khu vực an toàn, Phương Đàn liền dừng bước lại: “Chúng ta ở chỗ này chờ Trầm hộ vệ”
“Vâng“. Mọi người cũng có ý đó, không hẹn mà cùng phụ họa.
Bọn họ chờ không bao lâu Trầm Hàn từ xa chạy đến, đi tới hành lễ: “Vương Gia ta đã trở về”
Phương Đàn vỗ bờ vai của hắn: “Trầm hộ vệ cực khổ rồi. Không có bị thương chứ?”
Trầm Hàn trả lời rành mạch: “Thuộc hạ không khổ cực. Những quan binh kia còn không đả thương được thuộc hạ“. Trong giọng nói không nghe được vẻ mệt nhọc hoặc tiếc thương.
Phương Đàn không khỏi thở dài: “Tốt lắm“. Bên người nàng nếu như thiếu mất mấy viên dũng tướng, còn không biết nàng phải bị thương bao nhiêu lần.
Trầm Hàn thấy Vương Gia đang hướng về Vương phủ mà Hình tướng quân lại đang ở hướng khác mới nhắc nhở: “Vương Gia muốn đi đến chổ Hình tướng quân sao?”
Phương Đàn phủ nhận: “Không, chúng ta trước về vương phủ một chuyến”
Trầm Hàn trong lòng nghĩ lúc này Vương Gia hẳn là phải lập tức đi tìm Hình tướng quân mới đúng, chứ không phải trở về vương phủ, hiện tại vương phủ đối với Vương Gia mà nói thật không an toàn.
Hắn vì Vương Gia suy nghĩ, Trầm Hàn nhất thời dưới tình thế cấp bách thốt lên: “Vương Gia không đi tìm Hình tướng quân sao?” Lời còn chưa dứt, liền phát hiện mình lỡ lời, này vốn là không phải chuyện mình nên chất vấn nên vội vã: “Thuộc hạ rõ rồi”
Tuy rằng hắn nói như vậy, thế nhưng Phương Đàn vẫn giải thích cho hắn nghe: “Bản vương chưa thấy Thái phi cùng Vương phi rời đi, bản vương không yên lòng, nên nhất định phải trở về một chuyến“. Đối với hai người nàng quan tâm, tâm tình lộ rõ trên mặt.
Vương Gia đối với Vương phi cảm tình sâu nặng, Trầm Hàn thừa biết, hắn nhướng mày: “Thế nhưng...”
Phương Đàn nhấc tay: “Không cần nhiều lời, bản vương đều biết”
Nếu Vương Gia kiên quyết, Trầm Hàn cũng không nói thêm gì nữa, bảo vệ Vương Gia trở lại vương phủ.
Trong thiên lao, hai gã quan binh tiến vào phòng giam, đến nơi có ánh sáng lờ mờ. Trước mặt bọn hắn là hai ngục tốt nằm chết thảm, nhà tù thì trống không, còn Thành vương đã sớm chẳng biết đi đâu.
Bọn họ trước tình huống như thế sợ hãi đến run sợ, mặt xám như tro nhìn nhau, lập tức lảo đảo chạy ra ngoài hô lớn: “Người đâu đến đây mau! Thành vương trốn thoát”
Quan binh tuần tra khu vực gần đó nghe tiếng, cấp tốc hướng về nhà giam chạy tới.
Tin tức Thành vương thoát ngục rất nhanh truyền tới tai Phương Hàng, Phương Hàng giận tím mặt, mắng to vị đại thần quản lý thiên lao: “Cái gì, giao cho ngươi, các ngươi lại để hắn chạy trốn. Các ngươi canh giữ thiên lao như thế nào hả “
“Thần biết sai rồi, xin hoàng thượng thứ tội” Đại thần quỳ trên mặt đất, trán chà sát xuống nền, nơm nớp lo sợ cầu xin tha thứ.
Mà cái gã quan binh truyền tin thì trốn vào trong góc, không dám nhúc nhích, sợ làm cho hoàng thượng chú ý, hoàng thượng mà nổi giận cái mạng nhỏ này chắc chắn không còn. Đây là chuyện không liên quan tới hắn, hắn chỉ là một người đưa tin thôi a.
“Biết sai, biết sai. Các ngươi ngoại trừ biết sai còn có thể làm những gì” Phương Hàng nổi trận lôi đình, vung tay áo quét hết chồng tấu chương trên bàn xuống trước mặt vị đại thần.
Vị đại thần bị cái ống bút quét trúng thái dương, thái dương lập tức xuất hiện một vết thương to bằng ngón tay cái, máu tươi bắt đầu chảy ra. Thế nhưng hắn không dám một lời oán hận, cũng không dám giơ tay đè lại vết thương, vẫn như trước không ngừng hướng Phương Hàng dập đầu: “Thần biết sai rồi, xin hoàng thượng thứ tội” Máu trên thái dương cứ tùy ý chảy xuống, trong chốc lát đã lan đến gò má.
Lúc này Thạch Tu thận trọng đến bên Phương Hàng khuyên giải: “Hoàng thượng chú ý thân thể, đừng vì chuyện này mà quá tức giận”
Phương Hàng lạnh lùng nở nụ cười nhìn hắn: “Ngươi nói nghe đơn giản, không bằng ngươi nói xem bây giờ nên làm gì ?”
Thạch Tu không nghĩ mình vừa nói một câu đã mang hỏa trên người hoàng thượng cháy lan sang mình, trong lòng sám hối, sớm biết vậy đã không ló đầu ra làm gì. Thế nhưng vẻ mặt như trước trấn định: “Nếu việc đã đến nước này, hoàng thượng trách cứ hắn cũng vô dụng, nếu không sai người truy đuổi Thành vương, sợ là không kịp“. Tròng mắt liếc dọc liếc ngang nói tiếp: “Hơn nữa Thành vương vượt ngục không bao lâu, có khi là đi chưa được xa. Quan binh hẳn sẽ dễ dàng tóm gọn hắn về”
Phương Hàng tức giận suy nghĩ từng manh mối theo lời Thạch Tu: “Lời nói có lý“. Thuận miệng nói với đại thần quỳ phía dưới: “Nghĩ tình ngươi trông coi thiên lao đã lâu, nay trẫm cho ngươi cơ hội chuộc tội”
Đại thần thấy còn có cơ hội sống sót lập tức dập đầu: “Thần nguyện dốc hết sức vì hoàng thượng”
“Ngươi lập tức phái người đi tìm thành vương, nhất định phải bắt được hắn! Trẫm muốn đích thân tiễn hắn đi gặp tiên hoàng.” Phương Hàng nắm đấm tầng tầng đập lên bàn sách, nghiến răng nghiến lợi.
Vị đại thần ngập ngừng: “Nếu như thành vương phản kháng, thần phải làm sao?” Tuy rằng hắn muốn nhanh thoát khỏi sự phẫn nộ của hoàng đế nhưng vấn đề này không thể không hỏi.
Phương Hàng khuôn mặt dữ tợn: “Như vậy, không cần báo cho trẫm, giải quyết tại chỗ”
“Vâng, vâng” đại thần gật đầu liên tục, nhát gan đáp lời.
Thạch Tu phụ họa: “Còn không mau đi”
“Còn ngươi” Phương Hàng chỉ vào gã quan binh kia: “Cút ra ngoài cho trẫm, trẫm không muốn nhìn thấy các ngươi“. Tay chỉ vào cửa đại điện. Còn không chờ hai người kia đứng lên đã cảnh cáo: “Nếu như các ngươi không mang Thành vương bắt về, các ngươi cũng đừng trở về nữa, chờ chôn cùng Thành vương đi”
“Thần đã rõ, thần nhất định đem thành vương bắt về“. Đại thần đầu cũng không dám nhấc lên, bảo đảm nói. Thạch Tu nhìn bọn họ muốn đứng cũng không dám, không khỏi quát thêm lần nữa: “Còn không mau đi”
Một tiếng này khiến người trong mộng cũng tỉnh lại, hai chân của hắn chấn động thân thể hành lễ với Phương Hàng: “Chúng thần xin cáo lui“. Sau đó duy trì tư thế hành lễ, chậm rãi thối lui ra ngoài, chờ ra khỏi cửa điện liền như chim xổ lồng, hận không thể có cánh lập tức bay lên tránh khỏi cái hoàng cung đầy rẫy thị phi này.
Bên trong cung điện, Thạch Tu không chút biến sắc kề sát tai Phương Hàng thổi gió: “Hoàng thượng ngài nói Vương Gia có khả năng trốn về vương phủ hay không?”
“Hắn ngốc như vậy sao?” Phương Hàng nhíu mày không tin Phương Đàn sẽ tự chui đầu vào lưới. Bất quá Thạch Tu nhắc nhở hắn, hắn suýt chút nữa đã quên còn có cái gọi là Thành vương phủ.
“Này cũng có thể” Thạch Tu nham hiểm cười.
Phương Hàng theo tay chén trà uống một hớp, trà làm cho cổ họng hắn từ lâu khô khan bỗng mát lạnh trở lại, cũng làm cho toàn bộ đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn vốn nghĩ Phương Đàn nếu chết đi, hắn sẽ hào phóng buông tha cho người trên kẻ dưới của Thành vương phủ, không nghĩ rằng Phương Đàn như vậy mà không thức thời, lại cứ muốn cùng hắn đối nghịch, đây là không phải bức hắn đại khai sát giới a! Vậy hắn cũng không cần khách khí làm gì.
Nếu đã trở mặt, vậy không bằng cứ tàn nhẫn đem toàn bộ Thành vương phủ nhổ cỏ tận gốc, không để lại một điểm hậu hoạn.
Hắn nhẹ nhõm ra lệnh: “Phái một ngàn tinh binh vây quét Thành vương phủ. Trẫm muốn toàn bộ Thành vương phủ đều chôn cùng Phương Đàn. Để trẫm giãi mối hận trong lòng”
Phương Hàng rốt cục có một nước cờ trên cơ Phương Đàn, thế nhưng hết thảy đều đã không kịp.
Quan binh gác đêm cửa thành đột nhiên phát hiện phương xa xuất hiện điểm sáng dị thường.