Khởi Tú lui ra khỏi đại sảnh, đóng cửa lại, đang muốn xoay người rời đi, khóe mắt bỗng nhiên xẹt qua một bóng đen. Vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc cảnh giác nhìn nơi bóng đen vừa lướt qua hỏi: “Là ai?” Ai có thể ở trong vương phủ giờ này, cũng chỉ có người trong Vương phủ, đâu còn ai khác.
“Ta đã thấy ngươi, đừng có trốn“. Nàng chậm rãi vừa đi đến gần vừa đe dọa: “Ngươi nếu không ra, ta liền gọi hộ vệ đến”
Bóng đen trong bóng tối cũng không tránh né nữa, liền từ bên trong góc đi ra, kéo xuống khăn che mặt: “Khởi Tú là bản vương“. Phương Đàn vì việc cấp bách nên trang phục hắc y trên người vẫn còn nguyên.
Khởi Tú nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, không nhịn được kinh hô: “Vương Gia”
Phương Đàn ra dấu cho nàng nhỏ tiếng: “Đừng la lớn”
Khởi Tú nghe vậy cuống quít che miệng mình, mở to hai mắt gật gật đầu: “Nô tỳ biết rồi”
Thấy Vương Gia gật đầu, nàng mới hỏi: “Vương Gia về khi nào?”
Phương Đàn cười không nói, ngược lại hỏi: “Vương phi có ở bên trong không?”
“Có, Vương phi đang bên trong chờ Vương Gia” Khởi Tú đáp, lại tiếp theo vội vàng nói: “Chỉ là vẫn không chịu ăn uống gì, Vương Gia nhanh đi khuyên nhủ Vương phi đi”
“Ừ, giao cho bản vương“. Phương Đàn tay đè trên ván cửa trên, đang muốn đẩy mạnh cửa vào, bỗng nhiên nghĩ nghĩ: “Bên trong có thức ăn chưa?”
Khởi Tú gật đầu liên tục: “Có có có, còn có trà nước, nô tỳ đều chuẩn bị rồi. Vương Gia mau vào đi thôi”
Phương Đàn phân phó: “Vậy thì tốt rồi, ngươi đi xuống trước đi”
“Vâng”
Chờ cho Khởi Tú rời đi, Phương Đàn mới chậm rãi nhẹ nhàng đẩy cửa vào không phát sinh tiếng động. Xuyên qua khe cửa nhìn thấy người kia, trong lòng dâng một cỗ ấm áp, khóe miệng không kìm lòng được nâng lên ý cười. Vừa nhìn thấy dáng hình người kia, cả người khí tràng tự động thay đổi ôn nhu, chỉ sợ sự lạnh lẽo của mình làm tổn thương người kia. Yêu thích một người chính là không bao giờ muốn nàng bị tổn thương dù chỉ một chút.
Phương Đàn lặng yên đi vào đại sảnh, đóng lại phía sau, không thể chờ đợi được nữa muốn đi đến bên người Tống Ứng Diêu. Bất ngờ cửa không biết va chạm nơi nào, kêu lên rắc rắc. Ngón tay Phương Đàn cứng đờ, cấp tốc hướng Tống Ứng Diêu đi đến.
Tống Ứng Diêu ngồi trên ghế mệt mỏi dự định đứng dậy đi tới lui, chợt nghe phía sau có âm thanh, nàng đang muốn quay đầu lại xem là gì, Phương Đàn đã nhanh chân bước đến phía sau nàng, một tay vòng qua eo của nàng, một tay che miệng của nàng, cánh tay hơi dùng sức liền đem Tống Ứng Diêu sát vào lồng ngực.
A! Tống Ứng Diêu phát sinh một tiếng thét kinh hãi, lại bị tay Phương Đàn chặn lại.
Đột nhiên xuất hiện tập kích, đầu óc Tống Ứng Diêu phút chốc ngưng trệ, sau đó ra sức giãy giụa. Nhưng chỉ nghe được người phía sau ôm mình, thanh âm trầm thấp nói rằng: “Vương phi, ta đã trở về”
Tống Ứng Diêu thân thể cứng đờ, cảm giác này hết sức thân thiết, ngoại trừ Vương Gia còn có thể là ai. Nhiệt khí nóng ấm lan tỏa phía sau tai Tống Ứng Diêu, làm cho tai của nàng nhiễm đỏ.
Phương Đàn ở bên tai của nàng nhẹ giọng dặn dò: “Đừng lớn tiếng, ta buông tay ra”
Tống Ứng Diêu gật đầu, Phương Đàn liền dời tay ra khỏi miệng nàng, nhưng một cái tay khác vẫn như trước ôm lấy hông của nàng.
“Lớn mật, tiểu tặc dám giả mạo Vương Gia“. Nàng muốn giả vờ lạnh lùng quát lớn người phía sau, thế nhưng Vương Gia trước mặt nàng, nàng căn bản không duy trì được bình tĩnh. Nàng càng nói càng nghẹn ngào, đến cuối cùng mơ hồ khóc nức nở.
Không kịp đợi Phương Đàn trả lời, Tống Ứng Diêu từ từ xoay người lại, nhìn thấy người mình yêu nhất kia, trong lòng đột nhiên buông xuống, cảm giác một ngày mệt nhọc căng thẳng bỗng chốc xông đến, cổ họng Tống Ứng Diêu đau rát, viền mắt ẩm ướt, bề ngoài kiên cường trong nháy mắt sụp đổ.
Vương Gia nở nụ cười, nước mắt nàng nhất thời không khống chế được chảy xuống, nàng vội vã che miệng mình sợ mình khóc thành tiếng, vùi đầu vào ngực Vương Gia, một cái tay khác ôm lấy ngài ấy, sợ Vương gia nhìn thấy khoảnh khắc chật vật của mình.
Phương Đàn cảm giác vạt áo của mình ẩm ướt, đau lòng xót dạ, muốn an ủi nàng nhưng lại không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể ôm chằm bờ vai của nàng trầm mặc không nói gì, tùy ý nàng ở trên người mình phát tiết tâm tình.
Tống Ứng Diêu khóc một trận: “Làm sao bây giờ mới về?”
Phương Đàn xoa xoa mái tóc Tống Ứng Diêu, cúi đầu ôn nhu: “Sao vậy ? Trong vương phủ có chuyện gì không vui à”
Tống Ứng Diêu lắc đầu: “Trong phủ không có chuyện gì, thiếp lo lắng Vương Gia”
“Không phải ta đã về rồi sao?”
“Không có bị thương chứ ?” Vừa nghĩ Vương Gia có thể sẽ bị thương, Tống Ứng Diêu trong lòng cuống quýt, bàn tay đưa lên lưng Phương Đàn lo lắng sờ sờ, nhưng lại không biết nên sờ nơi nào, thế là đành một trận sờ loạn. Nước mắt vừa ngừng lại bắt đầu chảy xuống.
“Không có” Phương Đàn có chút ngứa, vội vã cầm lấy cánh tay của nàng đáp.
Tống Ứng Diêu bình tĩnh lại, hai tay ngừng tìm tòi cằm nắm quần áo Vương gia kéo lại để cho hai người thiếp gần hơn chút, nghẹn ngào hỏi: “Hoàng thượng vì sao đột nhiên làm khó dễ Vương gia ?”
Gò má Phương Đàn tựa vào trán Tống Ứng Diêu tự cảm thán, thả xuống gánh nặng ung dung trả lời: “Bản vương cũng không biết“. Kỳ thực nàng chờ đợi ngày này đã chờ quá lâu, quá trình này vừa có sợ hãi lại vừa chờ mong, dù gì cũng có chút khó khăn. Nhưng ngày đó nhanh chóng sẽ đến, nàng vẫn hy vọng sớm chút giải quyết tất cả, chỉ có như vậy nàng mới an tâm nghĩ đến chuyện với Tống Ứng Diêu.
Sau một hồi, Tống Ứng Diêu từ lòng Phương Đàn thoát ra cúi đầu che giấu đôi mắt vì khóc đỏ bừng. Vừa cầm lấy tay áo lau nước mắt, vừa nói: “Vương Gia cũng một ngày không ăn cơm, nô tì đi nói nhà bếp chuẩn bị cơm“. Nói liền muốn xoay người đi dặn dò hạ nhân.
“Không vội.” Phương Đàn vội vàng kéo tay của nàng lôi trở về, ân cần hỏi han: “Nàng chờ ta có khổ cực không ?”
Tống Ứng Diêu như trước cúi đầu: “Đâu bằng Vương Gia ở trong cung khổ vạn phần”
“Nàng ngốc“. Phương Đàn nửa trách nửa xót xa. Nàng ấy làm sao biết mình ở trong cung bị khổ cái gì, vậy mà nàng ấy ở nhà lại tự dày vò bản thân. Phương Đàn đưa hai bàn tay sờ má Tống Ứng Diêu, nâng đầu nàng lên. Tống Ứng Diêu muốn quay mặt đi nhưng không bì được với khí lực của Phương Đàn.
Phương Đàn thấy lệ chảy đầy mặt, nàng dùng ngón tay lau nước mắt cho Tống Ứng Diêu, vừa trêu ghẹo: “Nhìn xem, đường đường là Vương phi mà lại khóc nhè như mèo nhỏ”
“Vương Gia” Bị Phương Đàn trêu ghẹo Tống Ứng Diêu tức giận giơ chân đá Phương Đàn một cước, một cước này không nặng, ngược lại nhẹ như khăn rơi.
Phương Đàn nhìn nàng nháo loạn xong mới giơ tay chỉ mũi của nàng, sủng nịnh nói: “Nhưng ta thích“. Bất kể như thế nào ta cũng rất thích có được không.
Tống Ứng Diêu nín khóc mỉm cười, trong lòng nghe Vương Gia nói vậy vui mừng khôn tả. Bỗng nhiên phát hiện bản thân mình có khi lúc nắng lúc mưa, lại thẹn thùng cùng Vương Gia ôm ấp, giấu mặt vào người Phương Đàn, ý đồ che giấu khuôn mặt nóng rực. Phương Đàn cũng đã sớm nhìn thấy, chỉ là không nói ra mà thôi.
Chờ nhiệt độ trên mặt Tống Ứng Diêu rút đi, nàng mới chú ý tới y phục trên người Vương Gia thật không bình thường, nàng vỗ về cổ áo Phương Đàn: “Vương Gia làm sao mặc quần áo này?”
“Hả?” Phương Đàn cúi đầu, Tống Ứng Diêu cảm giác được cổ họng của nàng đang rung động: “Để cho tiện làm việc thôi”
Tống Ứng Diêu gật gù: “Vương Gia trở về bao lâu?”
“Mới vừa về tới thì tìm nàng ngay, nàng nói xem bao lâu?” Phương Đàn cười hỏi ngược lại, một tay cứ tự nhiên di chuyển từ eo đến vai Tống Ứng Diêu.
Hai người lại từ từ nói vài lời, Tống Ứng Diêu chợt nhớ Vương Gia khi nãy là từ sau lưng của nàng tới: “Vương Gia làm sao đi vào từ cửa hông “. Cửa hông chính là đi đến hậu viện.
Phương Đàn giải thích: “Không muốn gây sự chú ý, vì thế bản vương liền từ hậu viện trèo tường vào”
Lần này làm cho Tống Ứng Diêu càng thêm hiếu kỳ: “Vương Gia lúc vào không có gặp phải hộ vệ à”
“...” Phương Đàn nhất thời nghẹn lời: “Có Trầm hộ vệ lo“. Nàng thật giống như quên mất Trầm Hàn cùng nhóm hộ vệ...
Cùng lúc đó, Trầm hàn ẩn mình trong bóng tối cảm thấy hài lòng, may mà hắn sớm lấy lệnh bài ra, dựa vào ánh sáng đèn lồng để những hộ vệ vương phụ nhận mặt nhau, không phải vậy bọn họ đã tưởng mình là kẻ địch mà ra tay.
Hắn lần đầu tiên vào vương phủ bằng cách mạo hiểm như thế, vừa nhảy xuống tường đã nhận một đao đánh tới, nếu không phản ứng nhanh, không chắc đêm nay toàn mạng ra khỏi Vương phủ. Cũng không biết Vương Gia có gặp Vương phi chưa, Vương gia mặc hắc y sợ là hộ vệ vương phủ sẽ hiểu lầm.
Hắn biết mình là lo xa, võ công Vương Gia nếu như không phải cố ý gây sự chú ý, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện ra. Sớm biết thế hắn đã ra hiệu cho hộ vệ kia trước... Hắn yên lặng oán thầm, thế nhưng nếu như một lần nữa để hắn chọn lựa, hắn vẫn sẽ chọn là người nhảy xuống tường đầu tiên. Nếu đó là lựa chọn chết chóc, hắn cũng cam lòng.
Cửa hông đại sảnh có tiếng động, hai người đang ôm nhau buông ra cùng nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía cửa, ngoài cửa truyền đến giọng nói một nam nhân: “Vương Gia, đến giờ rồi”
“Đến giờ gì Vương Gia ? Vương Gia còn muốn đi sao?” Tống Ứng Diêu nghiêng đầu hỏi. Nàng còn mờ mịt đến giờ Vương Gia có phải là lại muốn đi đâu hay không, liền đã bị Phương Đàn lần thứ hai ôm vào lòng.
Phương Đàn biết người ngoài kia chính là người mình sắp xếp đến nhắc nhở mình. Phương Đàn từ tốn: “Là đến giờ nàng phải đi“. Giọng nói không nghe ra được bất kỳ tâm tình gì, điều này làm cho Tống Ứng Diêu càng thêm sợ hãi.
“Sao ?” Tống Ứng Diêu nghe không hiểu ý tứ Phương Đàn nhưng trong lòng có dự cảm không tốt: “Thần thiếp đi đâu ?” Nàng lắc lắc vai muốn thoát khỏi cái ôm của Phương Đàn.
Nhưng Phương Đàn vẫn ôm nàng rất chặt, dịu dàng nói.