Chờ lúc thôn dân tới cứu hỏa, Tống Ứng Diêu đã mang Phương Đàn trở lại. Sắc trời đen kịt, dưới hiên nhà đèn lồng đã thắp tản mát ra ánh sáng mờ nhạt rọi sáng bốn phía.
Trong phòng ngọn nến đang kịch liệt thiêu đốt chính mình, tình cờ một số con thiêu thân bay vào làm lửa cháy dữ dội hơn. Sáp theo thân chảy dài xuống tích thành giọt dưới bệ nến.
Ánh nến dịu dàng bao trùm phòng ngủ. Phương Đàn ngồi trên giường đối diện Tống Ứng Diêu có chút hoảng hốt, rõ ràng một khắc trước bọn họ còn ở ngoài thôn, làm sao một khắc sau bọn họ đã trở về ngồi trong phòng ngủ của nàng đây.
Phương Đàn không cho nàng có cơ hội suy nghĩ lung tung, đưa tay nắm chặt tay của nàng, sau đó nhìn thẳng vào mắt.
Tống Ứng Diêu liếc thấy dấu vết cái tát lưu lại trên mặt Phương Đàn, nàng vuốt gò má sưng đỏ: “Đau không ?“. Ngay cả bản thân nàng cũng không nghĩ tới chính mình sẽ ra tay nặng vậy.
Phương Đàn không hề che giấu chút nào trả lời: “Đau”
“Là ta nhất thời . . .” Tống Ứng Diêu giải thích chính mình lúc nãy có chút kích động. Nàng còn chưa nói hết liền bị Phương Đàn dùng bàn tay che miệng lại: “Không sao cả, nàng phải bồi thường cho ta đó nha”
“Làm sao bồi thường?” Tống Ứng Diêu đẩy tay Phương Đàn ra.
Phương Đàn giảo hoạt: “Lấy thân báo đáp có được không ?”
Tống Ứng Diêu không chịu nổi khiêu khích, khuôn mặt nhỏ nhắn liền hồng hồng, ánh mắt nhìn chung quanh ấp úng: “Ta không phải đã là người của Vương Gia rồi sao ?”
“Cũng đúng“. Phương Đàn nở nụ cười rực rỡ, sau đó di chuyển môi từ trán Tống Ứng Diêu rơi xuống mũi, lướt qua gò má, miệng phun nhiệt khí nỉ non: “Vậy nên làm sao đây, Ứng Diêu?”
“Ta muốn nàng. . .” Phương Đàn mê đắm hôn nàng vừa thủ thỉ bên tai.
Tống Ứng Diêu nhắm mắt lại, nàng bị Phương Đàn hôn đến đầu óc lâng lâng, hoãn một hồi mới phát ra một tiếng kêu khẽ, sợ Phương Đàn không hiểu lại gật đầu đồng ý, Phương Đàn biết nàng đã cho phép, ôm lấy eo Tống Ứng Diêu trắng trợn áp sát nàng.
Tống Ứng Diêu trên người mang theo hương thơm làm Phương Đàn cảm thấy mê muội đến phát điên, nàng dọc theo cổ Tống Ứng Diêu hôn lên đường cong tuyệt mỹ, mỗi dấu hôn lưu lại một chuỗi điểm xuyến.
Tống Ứng Diêu ưỡng cổ tùy ý Phương Đàn ở trên người của nàng đòi lấy. Cánh tay chăm chú ôm lấy vai Phương Đàn không ngừng hấp thụ cảm giác an toàn. Chỉ khi Phương Đàn chạm vào nơi mẫn cảm nàng mới phát ra tiếng ưm, tiếng rên này vừa vặn nhắc nhở Phương Đàn lưu luyến vị trí ấy thêm mấy lần.
Một lát sau, Phương Đàn và Tống Ứng Diêu bốn mắt nhìn nhau.
Tống Ứng Diêu đỏ mặt: “Vương Gia, chúng ta có thể sao?” Nàng chỉ biết giữa nam nữ có thể làm những việc này, mà nữ nữ tuy rằng cái xuân cung đồ mama đưa cho cũng có thấy qua nhưng lại không biết phải thực hành thế nào.
Phương Đàn dắt tay trái Tống Ứng Diêu đặt ở bên môi, cúi đầu hôn lên bàn tay của nàng. Sau đó đem tay của nàng kéo đến trái tim của mình thâm tình nhìn vào đôi mắt: “Cứ giao cho ta đi“. Nói xong đưa tay cởi nút kết trên y phục Tống Ứng Diêu, ngón tay linh hoạt chuyển động dễ dàng liền mở hết cái nút, sau đó cứ lần lượt mở đến cái cuối cùng.
Phương Đàn ngẩng đầu lên thấy Tống Ứng Diêu đang cúi đầu nhìn bàn tay của mình cởi áo cho nàng, vì không để nàng sợ sệt nên Phương Đàn hôn nàng. Đầu tiên là ở trên môi của nàng vuốt ve mấy lần, chưa hết thòm thèm liếm môi một cái, lại dùng ngón tay nhàn rỗi nâng cằm Tống Ứng Diêu lên. Lại cúi đầu cùng nàng gắn bó dây dưa cùng nhau, so với trước đúng là kịch liệt hơn.
Tay thuận thế nới cổ áo Tống Ứng Diêu ra, nàng cũng tự tay nới quần áo của mình, sau đó thừa cơ hội luồn tay vào phía sau lưng xoa vòng quanh từ từ đi xuống, lại cởi váy của nàng ấy ném xuống giường.
Khi Tống Ứng Diêu phục hồi tinh thần thì trên người nàng chỉ còn lại trung y mỏng manh, nhìn vào có thể thấy được cái yếm. Nàng sợ hãi ôm chặt cổ Phương Đàn không chịu thả lỏng.
Phương Đàn xoa xoa bờ vai của nàng động viên: “Đừng sợ“. Tống Ứng Diêu gật gật đầu, thế nhưng vẫn như trước ôm chặt Phương Đàn, hai người dính chặt vào nhau. Cứ như vậy khiến Phương Đàn không cách nào làm những chuyện khác. Để phân tán sự chú ý của nàng, Phương Đàn nghiêng đầu hôn lên tai Tống Ứng Diêu, đầu lưỡi liếm mút thịt non. Tống Ứng Diêu mẫn cảm co rụt lại, Phương Đàn trực tiếp đem nàng áp trên giường.
Tống Ứng Diêu nhẹ buông tay, điều này tạo thời cơ cho Phương Đàn một phát bắt được hai tay của nàng đặt lên đầu giường, miệng ngậm vàng tai, còn đầu lưỡi ra sức thưởng thức một phen. Phương Đàn hôn từ bên tai chuyển qua cằm, bàn tay lén lút tiến vào trong áo ngược dòng tìm tòi đến nơi nàng vẫn mong ngóng.
Thời điển tay lần vào yếm cảm giác dưới tay thật mềm mại, một bàn tay đều không cầm nắm được hết bộ ngực no tròn kia, tâm nhất thời mềm nhũng, bên trong căng tràn từng chút từng chút. Phương Đàn muốn thở không nổi, cả người bắt đầu cháy rừng rực, trong lòng nóng bỏng.
Tống Ứng Diêu nhận ra nơi mẫn cảm của mình bị người nào đó sờ đến, vội vã đè lại quần áo dưới bàn tay tác quái của ai kia, nửa giận dữ nửa xấu hổ trừng mắt với Phương Đàn. Phương Đàn bị nàng trợn càng thêm hưng phấn, thấy tay nàng ấn lại quần áo không giống như là muốn che giấu, ngược lại có mấy phần dáng vẻ nghênh tiếp, này thật sự chọc cho Phương Đàn ngứa ngáy khó nhịn. Ngay lúc đó dưới lớp áo Tống Ứng Diêu bàn tay bắt đầu nhẹ nhàng nhào nặn hai khỏa tròn trịa, bản chất người ta đang tròn trịa mà dưới tay của nàng biến hóa thành đủ loại hình dạng.
Tống Ứng Diêu khẩn trương cắn môi chịu đựng sự kích thích do Phương Đàn mang đến, đợi đến khi Phương Đàn không khắc chế được nữa dùng đầu lưỡi mút mát, nàng rốt cục không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
Đỉnh nhũ hoa bị Phương Đàn vò nặn đã cương cứng lên, nàng vén áo Tống Ứng Diêu để cho toàn bộ hai khỏa lộ ra trong mắt. Phương Đàn dùng ngón tay khảy nhẹ lên chúng, Tống Ứng Diêu cả người ngay lập rung động như có dòng diện chạy qua. Phương Đàn thấy thế dời nụ hôn xuống phía dưới dùng tay rút hết quần áo bên ngoài của Tống Ứng Diêu, lúc này trên người Tống Ứng Diêu chỉ còn lại cái yếm và tiết khố, nàng cúi đầu ôn nhu cắn vào đóa hoa đang nhô ra làm Tống Ứng Diêu rên khẽ một tiếng.
Phương Đàn nghĩ rằng cắn đau nàng nên nhả hàm răng thay bằng đầu lưỡi ở phía trên liếm duyện phác hoạ, Tống Ứng Diêu lồng ngực chập trùng càng lúc càng nhanh, trong miệng không ngừng mà tràn ra âm thanh ngâm nga. Bỗng nhiên nàng cảm giác được bụng nóng lên, còn có chất lỏng ấm áp tự giữa hai chân chảy ra, trên gương mặt lại thêm một tầng hồng nhạt.
Vừa nghĩ đến người chạm vào mình là người mình thương nhất, thân thể nàng mềm mại, mãi đến tận khi nhu hòa thành nước nằm dưới thân Phương Đàn.
Chờ khi Phương Đàn thỏa mãn mới bò lên trên, lúc này Tống Ứng Diêu tóc dài tán loạn trên gối, cảm giác được Phương Đàn đã rời đi thân thể của mình, nàng ngẩng đầu lên mị nhãn như tơ nhìn Phương Đàn. Hai người đối diện nhau, Tống Ứng Diêu giơ tay lên đến giúp nàng xoa mồ hôi nóng trên trán, sau đó đưa tay kéo cổ của nàng xuống sát thân mình ôn nhu gọi một tiếng: “Vương Gia ~ “
Phương Đàn được Tống Ứng Diêu gọi một tiếng gọi này thần hồn điên đảo, đang muốn cùng nàng quấn quýt lấy nhau thêm lần nữa. Trong lúc không chú ý Tống Ứng Diêu bất ngờ phản công trên giường. Nàng ngồi trên eo Phương Đàn nhìn xuống, môi nở nụ cười nổi lên sự quyến rũ hồn xiêu phách lạc. Nàng đưa tay giương cằm Phương Đàn ra vẻ như nàng mới thật sự là người chiến thắng.
Phương Đàn cười khẽ, không nghĩ Vương phi của mình là người giả heo ăn thịt hổ nha, hơn nữa cô gái nhỏ này lại còn có sức lực đè lại nàng, xem ra nàng còn chưa tận lực với Vương phi bé bỏng.
Lần này đúng là Phương Đàn hiểu lầm Tống Ứng Diêu, nàng cũng không phải muốn đè lại người ta, mà là muốn cởi hết đồ cho Vương gia ra mà thôi. Tống Ứng Diêu khí lực đã sớm bị lúc triền miên vắt kiệt hoàn toàn, có thể đem Phương Đàn áp đảo cũng là dựa vào thời cơ Phương Đàn lơ đãng mới chống đỡ được một hơi.
Thấy ánh mắt Phương Đàn đỏ bừng chằm chằm ngực của mình. Tống Ứng Diêu theo ánh mắt của nàng nhìn lại phát hiện mấy nút kết đã mở tan hoác, trước ngực loã lồ cảnh “xuân”, cái yếm màu phấn bạch thêu uyên ương dưới ánh nến rạng ngời rực rỡ.
Tống Ứng Diêu quẫn bách vội vã kéo cổ áo muốn mặc lại trung y, Phương Đàn đẩy tay của nàng cấp tốc ngồi dậy nắm lấy hai bên cổ áo vạch ra, để bả vai và phía sau lưng Tống Ứng Diêu bả vai toàn bộ lộ ra bên ngoài.
“Ta thật vất vả mới cởi ra được, nàng mặc làm cái gì?” Phương Đàn bờ môi hé mở, nhẹ giọng nói. Tống Ứng Diêu ôm ngực ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.
Phương Đàn cọ sát gò má của nàng, đầu ngón tay như có như không đụng vào làn da mỏng manh eo nhỏ mấy lấn, cuối cùng bàn tay áp vào theo eo thon chậm rãi vuốt ve lên xuống. Đến nơi lõm vào của sống lưng lại xoa lên bờ vai mỹ lệ, không có một chỗ nào không căng mịn.
Phương Đàn chỉ bằng xúc cảm dưới bàn tay tâm tình đã có thể được thỏa mãn cực lớn nhưng chỉ từng này đối với nàng còn thiếu rất nhiều, nàng vuốt ve cái cổ Tống Ứng Diêu kéo cả người nàng ấy thấp xuống và hôn lên bờ môi khiến nàng mê muội.
Bỗng nhiên Tống Ứng đẩy ra: “Chờ một chút”
Phương Đàn bất mãn mím mím môi, khát vọng nhìn Tống Ứng Diêu không biết phải làm gì.
Tống Ứng Diêu cúi đầu ngón tay linh hoạt cởi đai lưng của Phương Đàn ra. Dựa vào cái gì mà mình bị nàng thấy hết, còn nàng vẫn ăn mặc chỉnh tề, không công bằng.
Phương Đàn không nghĩ tới Vương phi đây là muốn làm việc này, bất đắc dĩ cười cợt, mặc Tống Ứng Diêu đang chuyên tâm cởi đồ của mình mà chính mình vùi đầu vào cổ của nàng liếm láp hôn môi, lưu lại ấn lý đỏ tươi. Vào ngày mai sau khi mặt trời mọc những dấu này sẽ biến thành màu đỏ tím, chứng minh với tất cả mọi người rằng Tống Ứng Diêu là người của nàng, mà điều này chính là điều nàng muốn.
Cùng lúc đó dưới tay cũng không nghỉ ngơi, liên tục trên người Tống Ứng Diêu nồng nàn châm lửa. Tình cờ còn chủ động giúp Tống Ứng Diêu đem y phục trên người của mình cởi ra ném xuống giường.
Đến khi Tống Ứng Diêu đem quần áo Phương Đàn thoát hết chỉ còn lại áo lót bên trong, cánh tay đột nhiên cứng ngắc không biết nên tiếp tục cởi hay là như vậy đã được rồi.