Phương Đàn từ hoàng cung trở lại vương phủ tùy tiện dùng ít cơm, lại tiến vào trong thư phòng, Tống Ứng Diêu nghe hạ nhân báo lại thì cũng tới thư phòng tìm nàng.
Sắc trời về chiều tối thời tiết cũng bớt oi nồng, nhiệt độ bắt đầu giảm. Trong sân Vương phủ đủ loại hoa cỏ cây cối, dưới mỗi tán cây tỏa bóng mát dịu êm, những con chim nhỏ đầu cành cây líu ra líu ríu hót như gọi mừng.
Trên dưới Vương phủ bắt đầu đốt đèn lồng khắc lên song cửa những bóng mờ khiến vương phủ càng thêm kì bí. Ngoài hành lang gió thổi mát lạnh đem quần áo đơn bạc của Tống Ứng Diêu tung bay, kể cả tóc mai cũng bị thổi đến không chỉnh tề rơi vào hai bên gò má.
Đôi môi ngọc diện, mắt ngọc mày ngài, khiến cho ai thấy khó mà quên.
Trong tay nàng cầm một thanh tiểu quạt giấy trắng như ngà voi, tay xoay chuyển quạt giấy xoay vòng, ống tay áo và vạt áo quấn quít lấy nhau. Góc váy tung bay phiêu dật như tiên nữ giáng trần.
Chờ đến trước cửa thư phòng nàng khép quạt giấy trong tay, giơ cánh tay sửa sang lại tóc tai sau đó tay chỉ gõ nhẹ cửa mấy lần.
Đến khi được người bên trong cho phép nàng mới đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy người ngồi trên bàn tuy rằng mồ hôi đầm đìa vẫn hết sức chuyên chú, nàng quan tâm hỏi: “Vương Gia đã muộn còn ở trong thư phòng không đi ra ngoài một chút cho mát mẻ ?” Tiện tay khép cửa phòng lại, nhìn chậu băng bên trong băng đã sớm tan lâu rồi.
“Nàng đến rồi sao? Ta một lát sẽ về phòng” Phương Đàn nghe tiếng Tống Ứng Diêu ngước nhìn lên đặt quyển sách xuống.
“Thiếp không muốn đợi nên đến tìm Vương gia” Tống Ứng Diêu vừa nói vào đi tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra, bên ngoài gió mát tức khắc xông vào tràn ngập thư phòng đem hơn nóng bên trong cuốn đi.
Phương Đàn mát mẽ cảm thấy tâm tình khoan khoái rất nhiều, nàng đặt bút lông xuống đứng dậy đi tới phía sau Tống Ứng Diêu ôm nàng: “Thật không? nhớ ta à ?” Nàng đặt cằm trên vai Tống Ứng Diêu.
Tống Ứng Diêu xoa mu bàn tay Phương Đàn nghiêng đầu hôn vào môi nàng một cái: “Nhớ thì thế nào“. Như một loại âm mưu đã được thực hiện được, khóe mắt đều cười lên.
Phương Đàn bị nàng hôn đến mở cờ trong bụng, không tự chủ nhếch lên khóe miệng giả bộ nói: “Bao nhiêu đó còn chưa đủ”
Tống Ứng Diêu nhấc mi nghiêng đầu muốn nàng một chút, Phương Đàn cúi đầu đang muốn hôn nàng thì cửa thư phòng đột nhiên vang lên.
Phương Đàn không vui ngẩng đầu lên hướng phía ngoài hỏi: “Ai?”
Người bên ngoài trả lời: “Vương Gia nô tỳ đưa chậu băng mới đến”
Tống Ứng Diêu buông tay Phương Đàn ra, từ trong ngực của nàng cũng thoát ra ngoài: “Vào đi”
“Vâng.” A hoàn nghe thấy bên trong thư phòng có âm thanh nữ tử liền biết Vương phi ở bên trong, A hoàn đẩy cửa ra cúi đầu trong tay bưng một cái chậu băng đi tới.
Phương Đàn chỉ vào nơi đặt chậu băng: “Cứ để đó, ngươi đi ra ngoài đi”
A hoàn tuân lệnh đổi chậu băng xong thì ra ngoài.
Tống Ứng Diêu nhìn chậu băng toả ra hàn khí hỏi: “Trong sân đang có gió mát, Vương Gia thật sự không đi ra ngoài một chút sao ?”
Phương Đàn lắc đầu: “Ta còn chưa hết việc“. Trên bàn sách tấu chương gấp thành chồng, nàng tay chắp sau lưng thở dài: “Kinh thành có thể so với bên ngoài nóng hơn nhiều. Lúc ở bên ngoài cũng không cảm thấy nóng như thế”
“Bởi vì nàng ở kinh thành nhiều” Tống Ứng Diêu giải thích.
“Chắc vậy“. Bàn tay Phương Đàn vỗ về má Tống Ứng Diêu: “Nàng về phòng trước đi, ta một hồi xong sẽ về. Buổi tối còn có chuyện muốn nói với nàng”
Tống Ứng Diêu gật đầu: “Ta chờ nàng.”
Buổi tối gần đến lúc đi ngủ, Phương Đàn về phòng ngủ, Tống Ứng Diêu đứng đón nàng: “Vương Gia về rồi”
Phương Đàn thấy nàng thả xuống búi tóc, thay đổi quần áo: “Chờ lâu rồi sao”
Tống Ứng Diêu cười yếu ớt, không đáp lời giúp nàng cởi quần áo bên ngoài ra, nhớ đến chuyện ở thư phòng mới hỏi: “Vương Gia có chuyện gì muốn ta?”
Phương Đàn nắm chặt tay của nàng, nhìn mê đắm vào mắt: “Sau này đừng gọi ta là Vương Gia”
Tống Ứng Diêu: “Vậy gọi Vương Gia là gì?”
“Đàn” Phương Đàn ánh mắt đưa tình nói, nếu các nàng cũng đã rõ ràng tâm ý của đối phương, vậy thì hẳn là nên vứt bỏ đi thân phận của mình.
Tống Ứng Diêu nhẹ giọng thì thầm “Đàn?”
“Ừ” Phương Đàn nghe nàng gọi mình cảm xúc dâng trào.
“Đàn“. Tống Ứng Diêu trong lòng yên lặng tâm tâm niệm niệm cái tên gọi này, mãi đến tận khắc khổ minh tâm, trong đôi mắt thủy quang lưu động mới phát ra thành tiếng.
Lần nàng bệnh lúc vừa kết hôn, nàng gọi Vương Gia là “Đàn”, Vương Gia do dự rất lâu mới đáp lại, chuyện này trong lòng nàng lưu lại ấn tượng thật sâu. Vì thế từ đó về sau nàng không gọi như vậy nữa, coi như có gần gũi nàng cũng không dám, sợ phải đối diện với sự do dự của Vương gia.
Lần này là Vương Gia chủ động nói ra, điều này đại biểu cho giữa hai người không có bí mật. Tống Ứng Diêu vùi đầu vào ngực Phương Đàn, ôm hông của nàng thật lâu không chịu buông ra.
Phương Đàn cũng ôm nàng, ở bên tai nàng nói rằng: “Sau đó cũng đừng ở tự xưng nô tì này nọ, chúng ta là phu thê, không có địa vị ngăn cách”
Tống Ứng Diêu trong ngực Phương Đàn gật gù, chờ tâm tình bình phục nàng nghiêng mặt sang một bên gọi: “... Đàn” Nàng còn có chút không quen danh xưng này.
“Sao vậy?” Phương Đàn nghe tiếng hỏi.
Tống Ứng Diêu ôn nhu: “Đàn muốn cùng thiếp nói chính là chuyện này sao?”
Phương Đàn phủ định: “Không chỉ chuyện này, còn có chuyện khác.”
Tống Ứng Diêu ngẩng đầu lên nhìn cằm của nàng hỏi: “Chuyện gì?”
Phương Đàn vừa định mở miệng lại có người đến quấy rầy bọn họ.
“Vương Gia, đã ôm tiểu thư đến” Giọng nói của một cái phụ nữ trung niên từ bên ngoài truyền đến
Tống Ứng Diêu từ trong lòng Phương Đàn thoát ra, ánh mắt mang theo ý dò xét nhìn nàng. Phương Đàn ra hiệu cho nàng chờ một chút, sau đó liền buông nàng ra một mình đến cửa, mở cửa rồi từ tay người bên ngoài tiếp nhận cái gì đó, sau đó đối với người bên ngoài hỏi: “Đã no chưa?”
“Thưa, no rồi”
“Còn thức sao?”
“Đã ngủ từ sáng đến giờ nên đang thức”
“Được, một hồi ta gọi ngươi sau“. Người bên ngoài tuân lệnh.
Chờ Phương Đàn xoay người trở về, Tống Ứng Diêu mới nhìn rõ trên tay nàng ôm một hài tử.
Tống Ứng Diêu đi tới bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Đây là con của ai mà nàng ôm đến đây ?”
Phương Đàn nhìn hài tử cười: “Không ai muốn nên ta lấy về“. Nàng định đóng cửa lại, bởi trên tay ôm hài tử có chút không tiện, Tống Ứng Diêu liền tới giúp nàng.
Tống Ứng Diêu không thể tin được lắc đầu một cái, đóng kín cửa nói rằng: “Thiên hạ này tại sao có cha mẹ nào lại không nhận con mình chứ” Nàng đi bên cạnh Phương Đàn cùng nhìn hài tử.
Không nghĩ đứa trẻ này nhìn thấy hai người các nàng không một chút nào sợ hãi, toét miệng lộ ra nụ cười thuần khiết vung vẩy tay chân y a y a kêu to. Trẻ con được cho ăn uống no đủ, tinh lực dồi dào.
Tống Ứng Diêu nhìn hài tử đáng yêu, không nhịn được đưa tay nặn nặn gò má nô đùa cùng hài tử vừa nói: “Đàn, đây rốt cuộc là con nhà ai?”
Phương Đàn không đùa nữa, nàng giải thích cội nguồn đứa trẻ cho Ứng Diêu nghe: “Ngày đó ta tiến vào cung, binh sĩ ở phía sau cung tìm được“. Phương Đàn kể lại chuyện đêm đó, chỉ là cố ý lược bỏ đoạn nàng bị thương.
Tống Ứng Diêu thấy hài tử bị mình chọc cười khanh khách, nàng cũng nở nụ cười ngẩng đầu lên: “Là phi tử của hoàng thượng sinh?”
“Ừ“. Phương Đàn nói tiếp: “Mẫu thân của hài tử vì khó sinh mà chết, ta thấy nó thật đáng thương, lúc đó cũng không có chỗ thu xếp nên mang về vương phủ, sắp xếp cho vú em chăm sóc”
Tống Ứng Diêu muốn ôm lấy hài tử, liền giang hai cánh tay nói với Phương Đàn: “Đàn, cho ta bế chút đi”
“Được thôi“. Phương Đàn cẩn thận đem hài tử truyền sang tay Tống Ứng Diêu, sau đó rút tay của mình ra.
Tống Ứng Diêu tiếp nhận hài tử ôm vào trong ngực. Phương Đàn sợ nàng ôm mệt nên đề nghị “Chúng ta ngồi lên giường đi”
“Vâng”
Hai người đồng thời ngồi vào bên giường, Phương Đàn để Tống Ứng Diêu tựa vào người nàng.Tống Ứng Diêu hỏi Phương Đàn: “Là trai hay là gái?” Nàng xốc tã lót lên nhưng bên trong che kín vẫn không xác định được là trai hay gái nên đành đắp tả lót lại.
Phương Đàn đang cúi đầu mân mê bàn tay nhỏ bé của hài tử, hài tử lập tức xiết chặt bàn tay của nàng, Phương Đàn nghe Ứng Diêu hỏi như vậy nên đáp: “Là Tiểu công chúa”
“Hóa ra là Tiểu công chúa a.” Tống Ứng Diêu quan sát tỉ mỉ bé gái, cảm thấy nó giống ai ấy nhỉ. Nàng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy hài tử chơi vui vẻ cùng Vương gia tươi cười, ở trong lòng đem hai người so sánh càng phát hiện đứa trẻ này có chút giống Vương Gia: “Đứa trẻ này ngũ quan có chút giống Vương Gia, lớn lên nhất định rất đẹp”
“Thật sao?” Phương Đàn ngẩng đầu xoa xoa mặt của mình: “Giống chổ nào ?”
Tống Ứng Diêu thật lòng so sánh: “Đôi mắt, mũi là giống nhau”
Phương Đàn cao hứng: “Dù sao đây cũng là con gái của huynh trưởng ta, khó tránh khỏi cùng ta có chút tương tự”
Tống Ứng Diêu gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì trong lòng chát chúa, trên mặt không hiện ra: “Cũng thật đáng thương, hài từ vừa sinh đã không có mẹ”
Phương Đàn thở dài:“Đúng là đáng thương”
Tống Ứng Diêu suy nghĩ một phen, hướng về Phương Đàn đề nghị: “Vương Gia, chúng ta nhận hài tử về nuôi dưỡng đi”
“Nàng muốn sao ?” Phương Đàn mừng tít mắt. Nàng để vú em tối nay ôm đứa trẻ này đến chính là muốn cùng Tống Ứng Diêu thương lượng một chút, không nghĩ tới nàng ấy và mình có cùng suy nghĩ.
“Ta nghĩ...” Tống Ứng Diêu dừng lại đem câu kia: “Nếu ta không thể cùng Vương Gia sinh hài tử, vậy thu dưỡng một đứa có làm sao...” Nhưng nàng nuốt trở lại vào bụng.
“Vậy nhận nuôi đi“. Phương Đàn sảng khoái đáp ứng: “Ta cũng có ý đó”
“Được” Tống Ứng Diêu cúi đầu nhìn hài tử thơ ngây gò mà lộ hồng.
Sùng sục một tiếng hài tử phun ra một ngụm nước miếng rất nhanh phá nát bầu không khí. Phương Đàn lấy khăn tay ra lau miệng cho tiểu công chúa, sợ Tống Ứng Diêu ôm lâu tay mỏi, Phương Đàn săn sóc nói: “Ta ôm một lát cho nàng, nàng ôm lâu sẽ mệt”
Cánh tay Tống Ứng Diêu quả thật có chút mỏi, liền đáp ứng yêu cầu của Phương Đàn, giang hai cánh tay giao hài tử lại.
Phương Đàn tiếp nhận hài tử muốn ôm đi, không nghĩ tới hài tử ở trên tay Tống Ứng Diêu như mọc rễ, bất luận nàng làm cũng không nhấc ra được.
Tống Ứng Diêu nghẹn lời: “Vương Gia, nàng ôm chính là tay của ta”
“Ủa?” Phương Đàn thú vị nhìn Tống Ứng Diêu. Tay lại hướng phía trong thăm dò, ngón tay đụng tới vật tròn mềm mại, đầu ngón tay ở đó chỉ trỏ một cái, Tống Ứng Diêu lập tức đỏ mặt.
Hai người xoắn xuýt thời gian thật dài, mới đem hài tử từ trong lòng Tống Ứng Diêu ta, hài tử nằm mở to tròn vo đôi mắt nhìn các nàng, không biết các nàng đang làm gì.
Sau khi Phương Đàn ôm lấy hài tử mới thở phào nhẹ nhõm, tràn đầy phấn khởi: “Ứng Diêu, chúng ta đặt tên cho con đi”