Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 29: Chương 29: May áo




Tống Ứng Diêu nghe người ngoài cửa nói Vương Gia trở về, liền ra ngoài đón ngài ấy, không nghĩ rằng sẽ gặp được Tống Bằng Trình, nàng ngạc nhiên không thôi. Tống Bằng Trình nhìn thấy Tống Ứng Diêu, vừa gọi nàng vừa chạy nhanh đến nhào vào lòng Tống Ứng Diêu:“Tỷ tỷ!”

Tống Ứng Diêu vỗ vỗ đầu Tống Bằng Trình, trợn mắt hỏi: “Bằng Trình, đệ làm sao đến đây?”

“Là anh rể dẫn đệ tới.”

“Anh rể?” Tống Ứng Diêu ngẩng đầu lên thấy Phương Đàn đang chăm chú nhìn nàng, thấp mi cười hỏi “Đã ăn cơm chưa?”

“Còn chưa?” Tống Bằng Trình lắc đầu.

Phương Đàn trông thấy hai tỷ đệ thâm tình, trong lòng muốn ganh tị rồi, làm bộ lơ đãng bên cạnh nói: “Nam tử hán đại trượng phu, cũng không thể mỗi ngày ôm tỷ tỷ mãi được.” Tống Bằng Trình nghe vậy lập tức đẩy tỷ tỷ của mình ra: “Anh rể nói rất đúng, Bằng Trình sau này không ôm tỷ tỷ nữa!”

Tống Ứng Diêu oán trách nhìn nàng một cái, nắm tay Tống Bằng Trình: “Cùng ăn cơm đi.” Sau khi Tống Bằng Trình dùng cơm xong, lại cùng Tống Ứng Diêu tán gẫu trăm chuyện, nhân tiện nói với nàng rằng hiếm khi có dịp ra khỏi Quốc tử giám một chuyến, đệ ấy muốn về thăm nhà một chút, Tống Ứng Diêu nghĩ hắn một tháng chỉ có thể về nhà một lần nên đồng ý với đệ ấy, để hạ nhân đưa đệ ấy về nhà.

Phương Đàn thấy Tống Bằng Trình đi rồi mới bước vào trong phòng ngủ thấy Tống Ứng Diêu quay lưng ra cửa ở trên bàn đang làm cái gì đó, Phương Đàn lặng lẽ tới gần Tống Ứng Diêu từ phía sau lưng ôm eo của nàng.

Tống Ứng Diêu bị người ta đột nhiên ôm giật cả mình, quay đầu lại nhìn thấy hóa ra là Phương Đàn bĩu môi trách hờn: “Hù chết thần thiếp rồi!”

“Ngoại trừ bản vương, còn ai dám đối với nàng như vậy?” Phương Đàn cười nói ôm lấy Tống Ứng Diêu, đem cằm tựa lên vai của nàng hỏi: “Nàng đang làm gì?”

Tống Ứng Diêu tay cầm vải trả lời: “Mùa đông sắp đến, thiếp muốn may cho Vương Gia áo ấm.”

Phương Đàn kéo kéo ngón tay của Tống Ứng Diêu: “Những chuyện này có thêu nương làm là được rồi, nàng không cần phải lo!” Đỡ bờ vai của nàng, làm cho nàng xoay người đối viện với mình, Phương Đàn cúi thấp người muốn hôn lên đôi môi của nàng, liền bị nàng vươn ngón tay ra chặn lại lắc đầu: “Không được!”

Phương Đàn thở dài một hơi, xoay người tiêu sái ngồi vào ghế, rót cho mình một chén trà: “Thật không có cách nào với nàng.”

Tống Ứng Diêu cười cười không nói lời nào, cầm thước đo đến sau lưng Phương Đàn đo độ rộng vai của nàng: “Vương Gia ăn nhiều thêm một chút. Gầy thật không tốt.” Vai của Vương Gia nhà nàng còn không bằng hai ba phần vai của những nam tử bình thường.

Phương Đàn cầm chén trà ngưng trệ bên môi, một lát mới nói rằng: “Ăn nhiều hơn nữa cũng vô dụng, trời sinh ta như vậy.” Sau đó mang trà bên trong chén uống một hơi.

Nang kéo Tống Ứng Diêu qua, tay đặt trên vai nàng ấy: “Đừng đo nữa, bản vương nói cho nàng nghe chuyện quan trọng.”

Tống Ứng Diêu thấy nàng một mặt nghiêm túc, cho rằng nàng có chuyện vô cùng trọng yếu muốn nói với mình liền đi tới trước mặt nàng hỏi: “Ngài định nói chuyện gì?”

Phương Đàn nghiêm trang: “Đây là một bí mật, bản vương ẩn sâu nhiều năm nay.”

Tống Ứng Diêu ngạc nhiên: “Là bí mật gì?” Vương Gia tuy rằng cùng nàng rất thân mật, thế nhưng hai người cho dù dựa lại gần nhau nàng cũng không đoán được nội tâm của Vương gia đang suy nghĩ gì. Phương Đàn đối với nàng như một mê cung không lời giải, muốn thấu hiểu được Vương gia, nàng có lẽ phải dùng thời gian cả đời, dù có như vậy nàng cũng thấy mãn nguyện. Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Phương Đàn, mặc kệ làm gì cũng được. Không nghĩ Phương Đàn sẽ chủ động nói với nàng bí mật của mình.

Phương Đàn vẫy vẫy tay ra hiệu cho nàng cúi đầu đến gần mình: “Nàng đưa lỗ tai qua đây, bản vương nói nhỏ cho nàng nghe.”

Tống Ứng Diêu thuận theo đưa lỗ tai về phía Phương Đàn, muốn thật lòng nghe Vương gia nói chuyện, không nghĩ tới Phương Đàn lại đột nhiên hôn vào má của nàng.

“Này chính là bí mật của bản vương.” Phương Đàn mỉm cười.

Tống Ứng Diêu che hai gò má bị nàng hôn đến đỏ mặt, cắn môi dậm chân nói: “Vương Gia!”

Phương Đàn cười haha, nguyên lai chuẩn bị nói rõ với nàng chuyện đi Giang Nam, nhưng vì tránh cho nàng sớm phải lo lắng, Phương Đàn vẫn quyết định qua một thời gian rồi hãy nói.

Năm nay tuyết đổ sớm, ngày mùng 8 tháng chạp mà trên đất đã trải một lớp tuyết dày, trong sân phủ Thành vương cây cối cũng khoát lên màu áo bạc. Bên ngoài tuyết trắng mênh mang, trời đông giá rét, vạn vật hiu quạnh, mà trong phòng vẫn như trước đây, ấm áp như xuân. Phương Đàn vì muốn bồi Tống Ứng Diêu nhiều một chút nên đã mang thư phòng chuyển đến bên trong phòng ngủ, những ngày không vào triều, các nàng cả ngày cùng nhau không biết chán. Ở chung một trong phòng, cho dù hai người đều không nói lời nào, bận bịu các việc, khi dừng công việc một chút ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy đối phương ngay bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy thật tràn đầy hạnh phúc.

Tống Ứng Diêu cầm kim khâu mũi cuối cùng của chiếc áo ấm, thắt đầu chỉ chặt chẽ, nàng đưa răng trắng ngần cắn đứt sợi chỉ, ngẩng đầu nhìn Phương Đàn đang viết tấu chương hỏi: “Vương Gia, đã xong chưa?”

“Còn một chút xíu, sao vậy?” Phương Đàn mang ngẩn đầu lên lưỡng lự giơ bút viết.

“Thiếp muốn cho ngài thử áo mới, nếu như có chổ nào không vừa thiếp sẽ sửa lại.”

“Ừ? Nàng chờ một chút.” Nói xong tay nhanh tốc độ.

Sau một nén nhang, nàng buông bút nói: “Xong rồi.” Liền không xem lại tấu chương, đứng dậy rời khỏi bàn trực tiếp cởi áo ngoài ra: “Đem áo qua đây, bản vương thử xem.”

Tống Ứng Diêu nghe vậy, thu thập xong kim khâu các thứ, tay cầm áo ấm mặc vào cho Phương Đàn, sau khi mặc vào, nàng thay Phương Đàn chỉnh sửa vạt áo lại cho ngay ngắn, Phương Đàn ôm nàng hổ thẹn nói: “Gần nhất triều đình có nhiều việc, ta lạnh nhạt với nàng rồi.” Hoàng đế vì lợi dụng giá trị của nàng, không ngừng sắp xếp nàng đủ thứ công việc, nàng mệt mỏi quá chừng, muốn có thời gian bồi tiếp Tống Ứng Diêu cũng khó khăn.

Tống Ứng Diêu ôm eo của nàng, hiểu ý nói: “Thiếp đều biết, Vương Gia không cần lo lắng cho ta.”

Phương Đàn thở dài, nàng xưa nay không hề có dã tâm đoạt ngôi soán vị, nàng chỉ muốn bảo đảm cho người mình yêu cơm no áo ấm, bình an một đời.

Tống Ứng Diêu lo lắng nhíu mày: “Lần đi Giang Nam, hung hiểm dị thường, Vương Gia thật sự muốn đi sao?” Phương Đàn mang tất cả mọi chuyện nói với nàng khiến nàng lo lắng không an.

“Làm sao có thể không đi. Khi tiên đế lâm chung từng lập lời thề tận tâm tận lực phụ tá hoàng thượng, thế nhưng hoàng thượng bây giờ đã không tin tưởng ta, ta sẽ giúp hắn xử lý chuyện ở Giang Nam, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.” Phương Đàn nhắm mắt tim đau nói rằng: “Chờ xong chuyện ở Giang Nam, ta sẽ từ quan, mang nàng cùng Thái phi quy ẩn sơn lâm.” Miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn lo lắng sau khi nàng đi rồi, Phương Hàng sẽ đối xử như thế nào với lê dân bách tính. Thật sự nỗi niềm này có thể buông xuống sao?

“Nàng có chờ ta không?.”

“Thần thiếp sẽ chờ.” Bất luận bao lâu cũng sẽ chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.