CHƯƠNG 33 :THÍCH HOẶC
***
“Không. . .”Ta thống khổ gào to một tiếng, đồng thời thân mình tức khắc mềm nhũn,Lục tổng quản buông ta ra.
Vương gia ở ngay trước mắt ta chậm rãi ngã xuống, ta thống khổ gào thét , cảm giác trái tim giống như vỡ nát thành ngàn phiến vạn phiến. Không cần, ta không cần ngươi chết, ngươi như thế nào có thể cứ như vậy mà chết? Ta là lừa gạt ngươi , ta thích ngươi, ta yêu ngươi ! Ngươi còn chưa nghe ta nói , như thế nào lại đi chết ? Không cần, ta không cần!
“Ha ha ha ha, đại ca, ta rốt cục cũng đã báo thù cho huynh !”Lục tổng quản ở ta phía sau cuồng tiếu.
Ta dùng sức, khó khăn động đậy thân thể, muốn tới gần Vương gia một chút. Không cần ngươi chết, ta không cần ngươi chết! Ngươi sống lại cho ta , ta muốn ngươi sống lại!
Đột nhiên Vương gia nguyên bản vẫn không nhúc nhích lại từ trên mặt đất vùng dậy , hai bước vọt tới trước mặt Lục tổng quản , trước khi hắn kịp phản ứng đã nhanh nhẹn cắt ngay yết hầu hắn . Tiếng cười của Lục tổng quản liền im bặt , thân thể ầm ầm ngã xuống đất, trên mặt còn mang theo đắc ý cười. .
Ta kinh ngạc há hốc mồm , vẫn còn đang thích nghi với tình hình hiện tại . Vương gia đã đến bên cạnh ta, nâng thân thể mềm nhũn của ta dậy , lãm vào trong lòng,ngực của hắn . Ta lúc này mới chú ý tới, chủy thủ mà hắn dùng để giết Lục tổng quản kia chính là do hắn nhổ từ trên người xuống . Máu tươi đã nhiễm đỏ cả vạt áo trước của hắn , ở miệng vết thương máu tươi vẫn đang ồ ồ chảy ra. Ta kinh hãi kêu một tiếng, chạy nhanh lấy tay ngăn chặn miệng vết thương của hắn lại , chính là máu tươi vẫn là theo khe hở chảy ra , rất nhanh nhiễm đỏ tay của ta.
“Người tới a! Cứu mạng a!”Ta hoảng sợ thét chói tai , lúc này mọi người mới từ vừa rồi một màn khi nãy tỉnh ngộ lại , ta nghe thấy có tiếng bước chân gấp gáp hướng chúng ta chạy tới.
Vương gia dùng bàn tay tràn đầy máu tươi của hắn lau đi nước mắt của ta , thanh âm mỏng manh khàn khàn nói: “Đừng khóc. . . Ta không chết được. . . Đừng khóc. . .”Nói xong câu đó, Vương gia giống như dùng hết tất cả khí lực, đầu oai về một bên, không còn có tiếng động .
“Không cần. . .”Ta tuyệt vọng hô to, nhanh chóng rơi vào trong bóng tối. . .
Ta mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt chính là màu màn xanh da trời quen thuộc , gia cụ quen thuộc cùng tranh chữ quen thuộc trên tường , giật mình nghĩ chính mình vẫn đang còn tại trong mộng. Ta mơ mơ màng màng ngồi dậy, đang muốn xuống giường, lại nghe thấy ở cửa “Loảng xoảng lang ” một tiếng, tựa hồ có cái gì rơi trên mặt đất.
Ta quay sang nhìn , thấy Đồng Quế kinh hỉ đứng ở cửa, dưới chân có một thau rửa mặt trống không cùng dưới chân nước tràn ra ngoài , thậm chí ngay cả hài cùng ống quần của nàng đều bị ướt .
“Công tử, ngươi rốt cục tỉnh lại rồi ! Thật tốt quá.”Đồng Quế vừa khóc vừa cười vọt lại , tặng ta một cái ôm thật to . Ta nhéo đùi mình một chút, rất đau, không phải đang nằm mơ.
Đột nhiên, trong đầu ta hiện lên tình cảnh Vương gia đem chủy thủ cắm vào ngực , ta chạy nhanh bắt lấy tay Đồng Quế , vội vàng hỏi : “Đồng Quế , Vương gia. . . Vương gia hắn thế nào .”
“Vương gia đêm qua có tỉnh một lần, hỏi tình huống của ngươi xong lại ngủ. Thái y nói Vương gia đã thoát ly nguy hiểm, dưỡng một đoạn ngày có thể khỏi hẳn .”Đồng Quế mặt mày hớn hở nói.
“Đúng …thật vậy chăng?”Ta hoài nghi hỏi, ta chính là tận mắt nhìn thấy Vương gia đem chủy thủ cắm vào trái tim , cảnh tượng đó hiện tại nhớ lại vẫn còn khiến ta vô cùng sợ hãi . Như thế nào có thể nhanh như vậy thì khôi phục lại ?
“Thái y nói hẳn là là thật đi.”Đồng Quế có chút hàm hồ trả lời.
“Không được, ta phải đi xem.”Ta rất nhanh nhảy xuống giường, chân vừa mới chạm được đất, đột nhiên một trận mê muội liền đánh úp vào ta , chân cũng vô lực nhuyễn xuống . Đồng Quế vội vàng đỡ lấy ta, quan tâm nói: “Công tử, ngươi đã ngủ ba ngày ba đêm , một chút nước cũng chưa uống , hiện tại như thế nào còn có thể có khí lực , ta làm chút gì đó cho ngươi ăn , sau đó ngươi có thể đi xem Vương gia đi?”Đồng Quế đề nghị.
“Hảo “, ta bất đắc dĩ gật gật đầu.
Ăn chút cháo , ta cảm giác trên người dần dần có khí lực, mới nhờ Đồng Quế chiếu ứng , từng bước một hướng tẩm lâu của Vương gia đi tới . Tới trước tẩm lâu, thủ vệ vừa thấy ta, hỏi cũng không có hỏi liền cho ta đi vào, Đồng Quế ở lại ngoài phòng chờ ta.
Ta bất an đi vào phòng ngủ của Vương gia , nơi này ta chưa từng đặt chân qua một lần , sau khi đi vào ta thiếu chút nữa kêu ra tiếng , phòng ngủ của hắn thế nhưng cùng phòng ngủ của ta ở Hi Xuân viện giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả bức tranh treo tường đều giống nhau.
Ta quen thuộc tiêu sái đến trước giường, Vương gia đang ngủ say , sắc mặt tái nhợt, hai gò má ửng lên một mảng đỏ , đôi môi khô khốc nổi lên một tầng da , mái tóc lộn xộn . Đây có thể là bộ dáng xấu nhất của hắn mà ta đã từng thấy qua , chính là ta nhìn đến hắn vẫn cảm thấy được hắn rất tuấn tú, ta có chút thẹn thùng nghĩ .
Ta si ngốc nhìn mặt hắn , bất tri bất giác vươn tay , ở trên khuôn mặt hao gầy của hắn cẩn thận miêu tả . Cái trán no đủ cao ngất , lông mi tràn đầy , hốc mắt hãm sâu , sống mũi cao thẳng, xương gò má lộ ra cùng đôi môi khô khốc. Lúc ngón tay ta vừa chạm đến môi hắn , Vương gia đột nhiên mở miệng, đem ngón tay ta ngậm vào . Ngón tay đột nhiên tiến vào một nơi cực nóng cùng ướt át , sợ tới mức khiến ta nhanh chóng thu tay trở về, ngẩng đầu nhìn Vương gia, hắn đã tỉnh lại , chính tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.
“Khụ. . . Ách. . . Vương gia, ngươi tỉnh?”Ta xấu hổ nói, nhiệt độ trên mặt đã muốn đốt tới cổ .
Vương gia đột nhiên mất hứng nói: “Vân nhi vừa rồi gọi ta cái gì?”
“Vương gia a?”Ta không biết cho nên trả lời, hắn vẫn như cũ dùng cái loại ánh mắt buồn bực đó nhìn ta, ta sau một lúc lâu mới phản ứng lại , hắn vừa rồi dùng là xưng hô là “Ta “.
“Gọi ta Lộc.”Cuối cùng là Vương gia thiếu kiên nhẫn, có chút thất bại nói.
“Vương. . . Ách, lộc, ngươi tỉnh lại lúc nào ?”Mắc cái gì tự nhiên trừng ta a , ta ở trong lòng nho nhỏ nói thầm.
“Từ lúc ngươi vào cửa ta liền tỉnh.” thanh âm Vương gia có chút suy yếu nói.
A? Tỉnh đã lâu như vậy, vậy rất nhiều động tác nhỏ của ta nãy giờ chẳng phải là đều bị hắn biết sao . Mặt xấu hổ đến mức đốt lên, trộm đạo( – Thâu hương ^ ^) còn bị trảo, rất mất mặt !
Vương gia tựa hồ là nhìn thấu ý nghĩ của ta, giữ chặt tay ta nói: “Ta thích động tác nhỏ vừa rồi của Vân nhi .”
Trời ạ, ai cho ta cái dây thừng , ta mau treo cổ chết cho rồi đi , ta mặt đỏ tai hồng nghĩ đến.
Vương gia lại nắm thật chặt tay của ta, có chút chờ đợi nhìn ta hỏi: “Vân nhi, đi lên bồi ta nằm trong chốc lát được không?”
Ta không trả lời, rút ra bàn tay bị hắn cầm , nhìn mặt hắn nháy mắt đã đen đi , ta có chút buồn cười lắc lắc đầu. Xoay người cởi giầy, bỏ đi áo khoác, ở dưới ánh mắt kinh hỉ của Vương gia, ta chậm rãi leo lên giường, tự động tự phát nằm ở bên giường .( Lộc Lộc y chang con nít )
Chờ vào đến trong ổ chăn ta mới phát hiện, Vương gia thế nhưng chỉ mặc một cái tiết khố, trơn thân nằm ở bên trong. Ta xấu hổ lại hướng bên ngoài di di . Vương gia bất mãn thấy ta cùng hắn chia ra khoảng cách , thân thủ đem ta kéo vào trong lòng,ngực. Ta thật cẩn thận sườn nằm, cố gắng tránh đi miệng vết thương.
Nhìn hắn ngực có băng vải thật dày , mặt trên còn có một chút vết máu chảy ra . Lòng ta chợt nhói đau , ta vươn tay, nghĩ muốn chạm lại không dám đụng vào, chỉ có thể ở trong không khí hư hư hoa , đau lòng hỏi: “Thật sự không thành vấn đề sao? Ta lúc ấy chính là tận mắt nhìn thấy . . .”
Vương gia vươn một cây ngón tay, đặt tại môi của ta , cười khanh khách nói: “Ta đã nói với ngươi là ta sẽ không chết , ngươi còn dám hôn mê ba ngày ba đêm , so với ta còn lâu hơn .”
“Uy, nơi đó chính là trái tim a!”Ta bất mãn nói.
“Ai nói ta sáp chính là trái tim ?”Vương gia lại là tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.
“Chẳng lẽ trái tim ngươi không phải sinh trưởng ở bên trái?”Ta hỏi lại.
“Đúng vậy a, bình thường trái tim đều phải sinh trưởng ở bên trái,nhưng của ta đặc biệt lại ở bên phải .”Vương gia nhìn thấy ta ngây ngốc mở lớn miệng , cao hứng nói.
A? Thế giới này còn có kẻ có tim sinh trưởng ở bên phải a? Ta ngây ngẩn cả người. Vương gia nắm bắt hai má của ta , cười ha hả nói: “Ta trời sinh trái tim sinh trưởng ở bên phải, chuyện này chỉ có phụ hoàng, mẫu hậu, Thất đệ cùng Thập Đệ biết.”
“Cho nên ngươi mới dám đáp ứng vì ta mà chết ?”Ta có chút buồn bực nói, cảm giác chính mình như là bị đùa giỡn .
“Chẳng lẽ ta chết không thành, Vân nhi thực thất vọng?”Vương gia đột nhiên giả bộ đáng thương hề hề , “Ta đây chết lại một lần nữa vậy , Vân nhi yên tâm, ta lần này cam đoan chết chắc.”Vương gia đột nhiên đứng dậy, như là muốn đi tìm dao nhỏ.
Ta dưới tình thế cấp bách, từ phía sau ôm lấy hắn, có chút kích động nói : “Từ bỏ! Từ bỏ!”Cái loại tình cảnh tuyệt vọng đó , ta thật sự không nghĩ tái trải qua thêm một lần nữa .
Đầu của ta dán ở sau lưng Vương gia , nghe được thanh âm trái tim hữu lực của hắn , cảm thấy trái tim ta đột nhiên trở nên an tĩnh , thật hy vọng cứ như vậy ôm hắn, cả đời. . .
Qua sau một lúc lâu, ta nghe được Vương gia ho nhẹ một tiếng, “Khụ. . . Ách. . . Vân nhi, ngươi chủ động ôm ta như vậy , ta thật sự thật cao hứng , nhưng là ngươi có thể hay không trước buông ra một chút?”
“A?”
“Ngươi áp lên miệng vết thương của ta a !”
“. . .”
***