CHƯƠNG 12 : NHƯỢC HÀN RỜI PHỦ
Chớp mắt một cái, ta cùng Vương gia đánh cược đã ba ngày, ba ngày qua Vương gia cơ hồ cùng ta một tấc cũng không rời. Ăn cơm, làm việc, xuất hành đều bắt ta ở bên người hầu hạ, ngủ đương nhiên càng không cần phải nói, ta mỗi buổi tối đều bị hắn gây sức ép đến đêm khuya, buổi sáng lại phải hầu hạ hắn rửa mặt. Hiện tại ta mới chính thức cảm giác làm thiếp thân thị vệ .
Đồng Quế nghe nói bị Vương gia phái đi chiếu cố Nhược Hàn đang sinh bệnh, vẫn không có quay về Hi xuân viện. Ta nghe xong thoáng có điểm an tâm, Đồng Quế tuy rằng bán đứng ta, nhưng quả thật rất biết chiếu cố người khác, Nhược Hàn được nàng săn sóc hẳn là sẽ mau khỏe hơn chút .
Buổi sáng ngày thứ tư, ta cả người bủn rủn mặcquần áo, thừa dịp Vương gia đang bận thay y phục , ta vội vàng ra ngoài nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ , bưng một chậu nước sạch tiến vào , chuẩn bị tốt khô mát bố khăn, hầu hạ Vương gia rửa mặt. Chờ Vương gia rửa mặt xong, quản gia cũng đã phái người đem điểm tâm đưa tới.
Chờ bọn họ dọn món ăn đầy đủ lên bàn , ta mới thật cẩn thận ngồi xuống đối diện với Vương gia, kinh hồn táng đảm uống ngay một chén cháo. Kỳ thật ta vốn không nên ngồi cùng bàn với Vương gia , nhưng bất đắc dĩ vì Vương gia hạ lệnh, ta cũng không dám cãi lời, chính là mỗi ngày đều nhìn khuôn mặt lãnh khốc ngồi đối diện bàn ăn như thế này luôn khiến ta có cảm giác nuốt không trôi .
Vương gia thấy ta chỉ ăn một chén cũng không có ăn thêm , có chút bất mãn nhíu mày, phân phó gã tiểu tử bên cạnh mang thêm cơm đến cho ta. Ta định cự tuyệt, nhưng nhìn đến vẻ mặt tức giận của ngài, đành phải kiên trì ăn cho hết .
Tùy Vương gia đến thư phòng xong ,Vương gia bắt đầu làm việc , ta chỉ có thể đứng ngây ngốc ờ phía sau hắn , một hồi thì không biết thần trí đã bay đi nơi nào mất .
Qua một canh giờ, Thất vương gia cùng thập Vương gia đi vào vương phủ. Huynh đệ bọn họ đã hơn một tháng không có dịp tụ họp, gặp mặt hết sức cao hứng. Chính là không biết ta có phải hay không có ảo giác ,cách Vương gia đối xử với Thập vương gia có một chút nồng nhiệt hơn so với Thất vương gia, khác hẳn thường ngày
Ba người phân tích thế cục trong triều diễn tiến trong một tháng qua, đơn giản là một số đại thần đã muốn thuần phục Vương gia, một số quan viên còn có chút do dự phân vân. Nói ngắn gọn , nhạc thành sau khi được bình định , khiến cho thế lực của Vương gia càng thêm khuếch trương, trong triều quan viên dám cùng Vương gia đối nghịch đã ít đến mức dường như không còn nữa . Lúc sau, mọi người lại nhàn thoại , bắt đầu nói chuyện về cuộc sống gần đây. Thập Vương gia đơn giản là lại coi trọng xem nhà ai có tuấn tú công tử, thu thêm vài tên kiều mỵ luyến đồng. So sánh mà nói, Thất vương gia liền cao nhã hơn, Thất vương gia đàm cập chính mình cùng vài tài tử tổ chức “Phẩm thi hội “, thường thường ở Duyệt Tiên lâu tụ hội. Trong hội có vài tên tài tử là con cái của trọng thần trong triều ( gọi tắt là con ông cháu cha ), thông qua những người này, Thất vương gia cũng mượn sức không ít quan viên làm hậu thuẫn cho Vương gia .
“Thập Đệ, ngươi còn nhớ rõ Viên Nhược Hàn ?”
Vương gia đột nhiên nhắc tới tên Nhược Hàn , làm cho ta vốn buồn ngủ cũng phải lập tức tỉnh táo lại. Ta có chút lo lắng nhìn Vương gia, cảm giác Vương gia nhắc tới Nhược Hàn chắc chắn không phải chuyện tốt .
“Viên Nhược Hàn ? Chính là công tử của tiền hộ bộ thượng thư Viên Lập Nghiệp ?” Thập Vương gia có chút kinh ngạc hỏi.
“Đúng ! Không biết Thập Đệ đối hắn có còn hứng thú nữa không ?”Vương gia rất hưng trí hỏi.
“Nói đến Viên Nhược Hàn , ta từng cùng hắn có chút qua lại , quả thật là một người thông minh , bộ dáng lớn lên cũng rất tuấn tú, Tứ ca không phải đã muốn đưa hắn thu sao? Như thế nào đột nhiên nhắc tới hắn ở đây?” Thập Vương gia khó hiểu hỏi.
Ta thầm kêu không ổn, xem Vương gia nói vậy chắc chắn là muốn đem Nhược Hàn tặng cho ThậpVương gia. Quả nhiên Vương gia nói tiếp:
“Ta nhớ kỹ trước kia Thập Đệ từng có chút thích hắn , không bằng Tứ ca đưa hắn tặng cho ngươi, như thế nào?”
Nhớ tới lúc ở Duyệt Tiên Cư khi Vương gia cũng muốn đem Nhược Hàn tặng cho Thập Vương gia, nhưng Thập Vương gia khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói Nhược Hàn “Không còn sạch sẽ nữa , có lấy cũng như không vậy “, ta nghĩ Thập Vương gia hôm nay hẳn cũng sẽ cự tuyệt . Chưa từng nghĩ tới Thập Vương gia trầm mặc một hồi, thế nhưng lại đồng ý .
Ta có chút giật mình nhìn ThậpVương gia, trong lòng có chút buồn bực, Thập Vương gia rõ ràng là không thích Nhược Hàn, lại nhận lời thu lưu Nhược Hàn, không biết về sau sẽ đối đãi với hắn như thế nào đây. Nghĩ đến bộ dáng chim sợ cành cong của Nhược Hàn, lòng ta sầu lo, bất tri bất giác trên mặt cũng hiển lộ ra.
Cảm giác được có người đang nhìn ta , ta mẫn cảm liếc qua , dĩ nhiên là Thất vương gia đang nhìn ta. Một đôi mắt ôn thuận như ngọc , ở bên trong ta thấy được tia lo lắng , khuyên giải, an ủi, hắn tựa hồ là ở nói cho ta biết đợi một chút, đừng sốt ruột. Ta hướng Thất vương gia cảm kích cười cười, lập tức cảm thấy một đạo hàn khí lạnh toát lan tỏa trên người , không cần nghĩ cũng biết , ánh nhìn lạnh tới không một chút độ ấm như thế này chỉ có thể là của Vương gia . Ta cúi đầu, không dám nhìn Vương gia.
“Đúng rồi Thất đệ, Tứ ca hôm nay cũng có một đồ vật muốn trả lại cho ngươi.”Vương gia đột nhiên nói, ngữ khí ôn hòa, lại làm cho ta có loại cảm giác không rét mà run.
“Nga? Ta có cái gì được tứ ca giữ sao ?”Thất vương gia có chút ngoài ý muốn hỏi.
“ Đúng vậy a, phương khăn lụa này ngươi xem một chút có phải hay không của ngươi.”Vương gia đem khăn lụa lấy được trong phòng ta đưa cho Thất vương gia. Thất vương gia thân thủ tiếp nhận, có chút minh bạch liếc mắt nhìn ta một cái . Ta cúi đầu càng thấp hơn , không dám nhìn Thất vương gia. Vốn là hắn hảo ý cho ta mượn khăn lụa, hôm nay lại thành đạo cụ để Vương gia dùng làm khó hắn .
“Phương khăn lụa này quả thật là của ta, không biết như thế nào lại ở trong tay Tứ ca ?”Thất vương gia ra vẻ khó hiểu nói, ta âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo không có bị lộ .
Vương gia tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn ta một cái , có chút phẫn nộ nói: “Theo nô tài này nói thì là ngươi trong lúc vô tình đánh rơi , hắn nhặt được , vẫn không có trả lại cho ngươi. Nếu là của Thất đệ , vậy Nguyên bích quy Triệu * . Tứ đệ về sau cần phải bảo quản cẩn thận , để tránh lại đánh rơi ở nơi không nên”. Vương gia giống như thực sự quan tâm nhưng kì thực lại là cảnh cáo, Thất Vương gia như cũ vẫn ôn hòa cười đáp ứng, không khỏi làm ta bội phục hắn thật là có khí độ.
Giữa trưa hai vị Vương gia ở Vương phủ dùng một chút cơm, buổi chiều lại ngồi một hồi thì cùng ly khai. Vương gia phái hai lượng xe ngựa đưa bọn họ trở về, ngồi cùng Thập Vương gia trên mã xa còn có . . . Nhược Hàn . Lúc mành che của xe ngựa được gió thổi lên, ta nhìn thấy Nhược Hàn nằm ở bên trong, mê man bất tỉnh . Đang muốn tiến lên xem xét cẩn thận, lại bị xa phu ngăn cản, Thập Vương gia hiển nhiên cũng thấy Nhược Hàn , cười ha hả hướng về phía Vương gia nói tạ ơn, xoay người lên xe rời đi. Ta còn chưa kịp cùng Nhược Hàn nói lời từ biệt.
Buổi chiều lại bồi Vương gia ở thư phòng tiếp tục ngẩn người, buổi tối lúc trở lại Hi xuân viện , Đồng Quế nhiều ngày không gặp đã trở lại, cung kính hướng Vương gia thỉnh an. Lúc sau hướng ta cười cười lấy lòng , lòng ta ghi hận việc nàng hướng Vương gia mật báo, không có để ý nàng. Xem bộ dáng buồn bã thất vọng của nàng , trong lòng lại có chút không đành lòng.
Buổi tối theo thường lệ là một phen gây sức ép, Vương gia bắt ta mặc mấy loại xiêm áo mới mẻ đa dạng, buộc ta kêu tên của hắn cả đêm, tới nửa đêm gần sáng mới phóng ta ngủ. Cả đêm mơ thấy ác mộng liên tục, một hồi mơ thấy Nhược Hàn bị cường bạo, thân bắt tay ta cầu cứu; một hồi lại mơ thấy Thất vương gia bị Vương gia quyền đấm cước đá, vết thương đầy người ; một hồi lại mộng thấy Ngọc Dung chạy ở phía trước , ta truy thế nào cũng truy không kịp ; cuối cùng giống như thấy Vương gia cầm một sợi dây thừng đem ta trói lại , đắc ý nhìn ta. . .
******
Nguyên bích quy Triệu : Cái này ai coi Tầm tần kí thì biết ha , anh Hạng Thiếu Long lúc mới gặp Đình Phương là lúc họ đang áp tải Hòa Thị Bích qua nước triệu để đón mẹ con Doanh Chính Triệu Cơ về á ( ai đó anh còn hăng hái giúp đạo tặc cướp hàng của người ta nữa =)) )
Còn lịch sử miếng ngọc là như vầy ( trong film anh Long của có kể đó )
Thời Xuân Thu ở nước Sở có người họ Hòa tìm được ngọc quý, mang dâng Sở Lệ vương. Lệ vương cho là ngọc giả, bèn chặt chân Hòa trị tội lừa dối. Sở Vũ vương lên ngôi, Hòa lại mang dâng, Vũ vương cũng không tin và chặt nốt chân kia của Hòa. Tới đời Sở Văn vương, Hòa vẫn mang dâng lần nữa. Văn vương nhận ra là ngọc quý, bèn trọng thưởng Hòa. Từ đó ngọc quý được gọi là ngọc họ Hòa nước Sở ( trong film là Hòa Thị Bích a )