Vương Gia Đích Thiếp Thân Thị Vệ

Chương 15: Chương 15: Nổi Điên




CHƯƠNG 16 : NỔI ĐIÊN

****

Ngày hôm sau lúc  ta tỉnh lại  , trời vẫn còn mờ mờ , vẫn chưa có sáng lắm . Ta ngủ đại khái còn chưa  đến hai cái canh giờ,đầu óc  choáng váng khó chịu , thẳng đến ăn xong  điểm tâm mới phục hồi lại nhiều cảm giác .

Ta mang the đống lễ vật trên đường đã mua để tặng cho gia đình  Ngọc Dung  , ta bất an  hướng thẳng tới nhà Ngọc Dung mà đến. Trên đường gặp được vài phụ nhân ôm con nhỏ đứng tụm ở một góc phơi nắng , thấy ta đều dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, chờ ta đi qua  lại khe khẽ nói nhỏ. Ta xấu hổ  cúi đầu, không dám chậm chân , một nước nhắm hướng nhà  Ngọc Dung  mà đi.

Tới trước nhà , thấy cánh cửa gỗ quen thuộc  , ta không chút do dự  gõ gõ . Gõ trong chốc lát, chợt nghe bên trong có tiếng chân người vội vã đi về hướng cửa  , vừa  không kiên nhẫn  hô: “Ai a? Mới sáng sớm đã đến .”

Ta nghe ra đó chính là thanh âm của mẹ Ngọc Dung  , đáp “Đại thẩm là ta, Lâm Thanh Vân .”Tiếng bước chân ở cửa ngừng một chút, một lát sau mẹ  Ngọc Dung  mới mở cánh cửa ra , có chút miễn cưỡng  cười nói: “Yêu, Thanh Vân trờ về lúc nào vậy  ?”

“Chiều hôm qua   , trước lúc  ta trở về  , ở kinh thành có mua một chút quà tặng cho đại thẩm cùng Ngọc Dung  , hôm nay mang đến cho người .”Ta đáp. Mẹ Ngọc Dung  nhìn đám lễ hạp trên tay ta , do dự một chút, mới nghiêng người  cho ta vào cửa.

Ta theo mẹ  Ngọc Dung  đi vào trong phòng, ban đầu trong phòng có  ba người ,  thấy ta sau liền đình chỉ nói chuyện . Lý phu tử ngồi ở vị trí chủ vị đối diện đại môn  , một thanh sam công tử  diện mạo tuấn tử ngồi ở phòng khách bên trái, Ngọc Dung cũng đang đứng cạnh hắn . Lúc ta đi vào , Ngọc Dung  đang muốn đưa tay rót thêm trà cho vị công tử kia , hai người ánh mắt giao triền, nhu tình mật ý không thể nói hết . Thấy người đến là ta, Ngọc Dung  có chút chột dạ  rũ mắt xuống , đem trà tùy tiện đặt lên bàn. Lý phu tử không nghĩ tới ta đột nhiên tới chơi, có chút giật mình  nhìn ta. Còn vị thanh sam công tử  kia lại là vẻ mặt nghiền ngẫm  , nói vậy đây  chính là vị  Trần Lượng kia .

Ta cùng với Lý phu tử bọn họ khách khí  hàn huyên một phen, tùy ý ngồi ở  trước mặt Trần Lượng  . Lúc ta tới dũng khí bừng bừng bao nhiêu ,sau  khi nhìn thấy  Ngọc Dung  cùng Trần Lượng dây dưa  ánh mắt  thì cũng đã với đi hơn phân nửa, cúi đầu không biết nên như thế nào mở miệng. Lý phu tử cùng Ngọc Dung  cũng nhất trí  không nói lời nào, trong nhà nhất thời bao trùm một bầu không khí trầm lặng .

“Vị này nói vậy chính là Lâm Thanh Vân công tử ? Lúc  trước đã nghe qua Dung nhi nhắc tơi ngươi , Dung nhi trước nay  đối với Lâm công tử vẫn kính yêu như  huynh trưởng .”Không nghĩ tới Trần Lượng lại mở miệng đầu tiên ,  nói một câu liền  gọi “Dung nhi ” một cách thân thiết như vậy  .

Ta rõ ràng là  vị hôn phu của Ngọc Dung , khi nào thì biến thành huynh trưởng ( – khi anh nhà quyết tâm  ko cho anh  lấy vợ chứ khi nào a ) ? Ta bất mãn  nhìn lại, Ngọc Dung  cúi đầu  cố ý lảng tránh  ánh mắt của ta ,  còn tên Trần Lương kia thì lại nhất phái thản nhiên  nhìn ta.

“Nếu tại hạ không có nhớ lầm, tại hạ bây giờ còn là hôn phu của Ngọc Dung   , không phải  là cái gì huynh trưởng.”Ta bất mãn  quay lại trừng, tiểu tử này vọng tưởng  muốn trắng đen lẫn lộn , ta há có thể cho hắn dễ dàng thực hiện sao . Ai ngờ  tên tiểu tử Trần Lượng kia  trưng vẻ mặt tình thế bắt buộc  nhìn ta, một chút cũng không bị lửa giận của ta  ảnh hưởng.

Lý phu tử xem không khí có chút căng thẳng , bất đắc dĩ mở miệng nói: “Lâm hiền chất, lão phu vài ngày trước đã tới  nhà ngươi từ hôn , cho nên. . .”

“Chính là ta còn chưa  đáp ứng!”Ta đông cứng người ,  quát . Đã vậy bây giờ còn gọi  theo kiểu lễ nghi khách sáo . Lâm hiền chất? Lý phu tử  lại gọi ta ta Lâm hiền chất? Trước kia đều là thân thiết  gọi  ta là Thanh Vân ,  thay đổi bất thường như vậy , thực quả là  là  lòng người đen bạc .

Bị ta rống lên như vậy ,khuôn mặt già nua của  Lý phu tử nổi lên một tầng giận dữ , sau một lúc lâu vẫn không nói được câu nào . Trần Lượng liền tiếp lời : “Lâm công tử đợi một chút, đừng sốt ruột. Tục ngữ nói, dưa hái xanh không ngọt, Ngọc Dung  nếu không lòng dạ nào về với  công tử, công tử cần gì phải cưỡng cầu?”

Nghe hắn nói rất có lý lẽ , lòng ta lại khởi lên một hồi hỏa . Ta nhìn về phía  Ngọc Dung , nàng có thể cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng người ngày thường hàm hậu thành thật như ta phát hỏa , khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch ,  sợ sệt nắm chặt lấy cánh tay Trần Lượng  , chỉ kém không đem chính mình giấu đến phí sau hắn .”Thanh Vân ca, ta thật sự thích Lượng ca, cầu ngươi thành toàn chúng ta đi.”Nàng cố gắng nghiêm mặt, run rẩy  cầu xin .

Ta bi thương  nhìn Ngọc Dung , cố nén trụ nước mắt, trấn tĩnh  hỏi: “Ngọc Dung , ngươi nói cho ta biết, này Trần Lượng  tốt như thế nào ? Thế nhưng không đến một tháng khiến cho ngươi từ bỏ tình cảm  thanh mai trúc mã hơn mười năm  của chúng ta ?”

Ngọc Dung  cúi đầu, sau một lúc lâu không có đáp lời, đang lúc ta muốn hỏi lại một lần  , Ngọc Dung  thúc  ngẩng đầu, mắt nước mắt lưng tròng nói: “Thanh Vân ca, chúng ta  từ nhỏ  cùng nhau lớn lên, ngươi nơi chốn giữ gìn ta, chiếu cố ta, ta đều ghi tạc trong lòng. Kỳ thật, từ nhỏ ta liền xem ngươi giống như thân ca ca của ta  . Năm ấy lúc  ngươi tới cầu hôn , ta nghĩ dù sao ta cũng không có người trung ý , Thanh Vân ca ngươi lại đối với ta tốt như vậy, gả cho ngươi  rồi ngươi nhất định  sẽ không bạc đãi ta, cho nên ta liền ưng thuận . Chính là. . .”

Ngọc Dung  dừng một chút, mới nói tiếp : “Một tháng trước , khi ta thiếu chút nữa bị đám cường đạo cường bạo  , là Lượng ca mạo hiểm sinh  mệnh cứu ta. Nếu không có hắn, Ngọc Dung  chắc chắn  đã bị  bang cường đạo kia làm nhục , hiện tại cũng không còn mặt mũi  sống trên đời . Lượng ca vì cứu chúng ta cả nhà, khiến bản thân bị trọng thương, ở trên giường nằm hơn nửa tháng. Lúc nhìn  thấy Lượng ca ở trên giường hấp hối  , lòng ta  thực sợ hãi,  sợ khủng khiếp , ta biết ta là thích thượng hắn .”Ngọc Dung  nói xong, khuôn mặt liền đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: “Không nghĩ tới, Lượng ca lại nói với ta rằng hắn cũng thích ta , nghĩ muốn lấy ta làm vợ, cho nên. . . Thanh Vân ca, ngươi từ nhỏ rất tốt với ta, nhất định hy vọng ta về sau  sống thật tốt phải không ? Cho nên, Vân ca ngươi không cần khó xử chúng ta, thành toàn chúng ta đi.”Lúc này, Trần Lượng cũng cực kì   ăn ý  đem Ngọc Dung  ôm vào trong lòng ngực, tình ý nhìn nàng.

Nghe Ngọc Dung  nói xong , ta sau một lúc lâu cũng không nói gì, rốt cục phun ra một câu cũng là: “Ngọc Dung , ngươi trước kia nói sẽ  theo ta cùng một chỗ, là gạt ta  sao?”

“Ngọc Dung  không có lừa gạt Thanh Vân ca  , chính là khi đó Ngọc Dung  còn chưa có hiểu được, lại  đem thân tình xem như tình yêu.” Ngọc Dung  vội vàng nói, nhìn bộ dáng  nàng nóng lòng muốn  làm sáng tỏ , lòng ta  lại hoàn toàn rơi vào vết nứt.

“Sau này  Ngọc Dung  liền nhận  Thanh Vân ca làm ca ca đi, Ngọc Dung  về sau chắc chắn sẽ tận lực  tìm một tẩu tử  ( -trượng phu ) thật tốt cho Thanh Vân ca, nhất định so với Ngọc Dung  hơn hẳn  vài ngàn lần, mấy vạn lần. . .”Ngọc Dung  vẫn còn liên miên nói , thậm chí hình như còn có chút đắc ý với ý nghĩ của mình , khóe môi gợi lên hơi hơi .

Ca ca? Nói gần nửa ngày ,  Ngọc Dung  cuối cùng chỉ coi ta như ca ca ? Ta cười ,  lộ vẻ sầu thảm , nhớ tới những chuyện xày ra nửa năm qua ở Vương phủ . Vì muốn có đủ tiền trở về cưới nàng , ta ăn nói khép nép,  nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngay cả khuất nhục khi  bị Vương gia xem  như nữ nhân gây sức ép  đều ráng  nhịn. Lúc ấy ý niệm duy nhất trong đầu cchính là về nhà liền có thể cưới  Ngọc Dung  làm vợ, hiện tại chịu một chút ủy khuất cũng không là gì . Nửa năm trôi qua  kinh hồn táng đảm, như lâm vực sâu, như sống trên  miếng băng mỏng  cuối cùng  chỉ đổi lấy được một lời  từ hôn  , ta có thể chịu nổi sao ? Ta không cam lòng, ta thật sự không cam lòng. Ta không phải một kẻ yếu đuối , vì thích  nàng , ta có thể còn nhẫn nhịn nữa, nhưng hiện tại Ngọc Dung  vứt bỏ ta , lão tử còn nhẫn cái rắm a!

“Ta đánh chết ngươi tên hỗn đản này!”Ta  từ  chỗ ngồi  nhảy dựng lên, một quyền đánh về  hướng tên  đầu sỏ  Trần Lượng. Trần lượng bất ngờ không kịp đề phòng, bị ta đánh nằm bẹp  trên mặt đất. Ta tiến lên một tay nắm vạt áo hắn , một tay nắm lại thành quyền  vung lên hướng mặt hắn mà đánh . Đều tại ngươi, nếu ngươi không xuất hiền , Ngọc Dung  liền sẽ không thích thượng ngươi, sẽ không từ hôn . Đều là tại  tên hỗn đản này, ngươi vì cái gì phải xuất hiện? Vì cái gì muốn cướp đi Ngọc Dung của ta  ? Vì cái gì muốn  hủy hoại giấc mộng của ta ? Vì cái gì dồn ta đến tuyệt lộ ? Vì cái gì? Vì cái gì? Ta muốn đánh chết ngươi tên hỗn đản này, ngươi chết , Ngọc Dung  sẽ trở lại  bên người ta . Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! . . .

Ta liều lĩnh  đánh Trần Lượng, hoàn toàn không biết rõ ràng tình huống chung quanh . Mơ mơ hồ hồ nghe thấy thanh âm cái bàn ngã xuống đất ,  chén trà vỡ nát , tiếng thét chói tai của  Ngọc Dung  cùng mẹ  nàng , thanh âm Lý phu tử hô to “Dừng tay “,còn có tiếng la đau đớn của  Trần Lượng  . . . Giờ khắc này, ta thở hổn hển giống như là  người điên  , đem  tất cả  ủy khuất, không cam lòng, phẫn nộ, cừu hận đều  tập trung trên nắm tay, từng quyền  từng quyền hung hăng  đánh vào trên người Trần Lượng  . Sự chống cự của Trần Lượng đã từ từ trở nên yếu dần đi  , huyết từ trong miệng cùng trong lỗ mũi hắn  chảy ra, khuôn mặt tuấn tú  của hắn đảo mắt liền  bị ta  đánh thành đầu heo, một cỗ  cảm giác vui sướng liền chậm rãi dâng lên. . .

Đột nhiên, cái gáy bị đánh một cái thật mạnh ,  trước mắt ta  một trận mê muội, mọi   thanh âm lộn xộn bên tai lập tức toàn bộ tiêu thất, ta gian nan  quay đầu lại, thấy Ngọc Dung đang giơ một cái bình hoa lớn , thất kinh  nhìn ta. Có một thứ gì đó nóng hổi chảy từ trên đỉnh đầu xuống , Ngọc Dung  hét lên một tiếng ném  đi bình hoa. Trước mắt liền tối sầm, ta  chậm rãi  ngã xuống. . .

****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.