Vương Gia Đích Thiếp Thân Thị Vệ

Chương 3: Chương 3: Thị Tẩm




CHƯƠNG 3 : THỊ TẨM

****

Nằm trên giường hết ba ngày , ta trên cơ bản  đã có thể xuống giường đi lại được  .

Mấy ngày qua vẫn là Đồng Quế  ở lại chiếu cố ta, mà Vương gia tắc một lần cũng chưa  lui tới . Ta nghĩ hắn chắc chắn là đã quên mất ta ,  dù sao ta cũng chỉ là một tiểu thị vệ nho nhỏ bị hắn thượng một lần , căn bản không có khả năng làm cho hắn ghi tạc trong lòng.

Nghĩ vậy chút, lòng ta lại có chút vui mừng , liền như vậy bình tĩnh hơn một chút .

Đồng Quế  là một người rầm mặc ít lời  , trừ bỏ trao đổi thông thường thì cũng không cùng ta nói chuyện này nọ . Ta cũng  không chủ động bắt chuyện , nhưng trong lòng thực sự muốn hỏi nàng một chút tình trạng của Viên Nhược Hàn .

Mấy ngày ta nghĩ đến nhiều điều , trừ bỏ người nhà cùng Ngọc Dung , chính là  nam hài quật cường bị luân bạo tàn nhẫn kia . Có lẽ là bởi vì   ánh mắt hắn , cặp mắt  kia lóng lánh  bất khuất  , khiến  cho ta  nhớ tới ấu đệ Trung Tảo của ta .

Tiểu tử kia từ nhỏ đã  phi thường quật cường, cho dù té ngã  cũng chưa bao giờ khóc,  tuổi nhỏ đã  triển lộ ra tài hoa  kinh người  , ngay cả tư thục  phu tử đều đặc biệt  cho hắn không cần trả  thư phí cũng có  thể đi nghe thư.Đệ đệ thông minh tuyệt định cùng ca ca bình thường vô kì như ta quả thật không giống nhau , hắn là người khiến cả nhà kiêu ngạo.

Dù vậy, đệ ấy  vẫn là không có tránh được bật tật , một lần nhiễm  phong hàn nghiêm trọng đã cướp đi sinh mạng bé nhỏ của đệ ấy . Mỗi nghĩ đến đệ ấy , lòng ta lại cảm tah61y một cỗ đau xót , sinh mệnh con người chính là yếu ớt như vậy , không thể chịu nổi một kích . Cho nên ta phải phải quý trọng sinh mệnh quý giá  , mặc kệ gặp phải thống khổ cỡ nào đi nữa , ta đều phải hảo hảo mà sống sót.

Mười ngày  qua đi, của thương thế của ta đã dần trở nên hảo  . Mỗi ngày lý Cẩm y ngọc thực, cuộc so6ng` thoải mái tự tại  làm cho ta cơ hồ đã quên đi thân phận của mình .

Giữa trưa hôm nay , một tiểu nha đầu đi vào giữa sân ,  gọi Đồng Quế đang làm việc   kêu đi ra ngoài.

Qua sau một lúc lâu, Đồng Quế  đã trở lại, tiếp tục ngồi ở  vị trí khi nãy  làm nữ hồng. Chính là thần sắc sầu lo, giống như có  tâm sự gì đó . Khi thì ngẩng đầu nhìn ta, muốn nói lại thôi.

Ta vốn nhàn nhã  xem  thư, tuy rằng ta biết chữ không nhiều lắm, nhưng phi thường thích đọc sách. Đồng Quế  nhìn thấy ta dưỡng thương  , có nhiều thời gian rảnh rỗi  nhàm chán, liền mang đến cho ta một ít dã sử tiểu thuyết , văn tự cũng không thâm thuý, nội dung cũng rất hay , làm cho ta thường thường hay không thể kiềm chế mà  đắm chìm trong thư .

Mà  hiện tại nhìn bộ dáng giống như cõi lòng đầy nặng tâm sự của  Đồng Quế  thật khiến cho lòng cũng đi theo bất an theo . Âm thầm suy nghĩ một chút, trong lòng đã muốn hiểu rõ. Nhất định là Vương gia nhớ tới ta ở  đây, thấy điệu bộ  nàng muốn nói lại thôi, khẳng định không phải chuyện tốt lành gì .

Hít một hơi thật sâu , bình ổn tâm trạng nôn nóng một chút . Ta mở miệng hỏi : “Đồng Quế , vừa rồi là ai gọi ngươi đi ?”

Đồng Quế  kinh ngạc một chút, chậm rãi  ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đúng là thương tiếc.

Lòng ta la lên  không ổn, quả nhiên, Đồng Quế  cắn cắn môi, nói: “Vương gia gọi  ngươi đêm nay thị tẩm.”

Cứ việc cho là ta đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý đi , nhưng sau khi  nghe xong hai chữ thị tẩm hai từ   Đồng Quế  miệng thốt ra , ta không khỏi sợ run cả người, thống khổ trải qua đêm đó  lại từ  đáy lòng trở mình đi  ra, một đợt hàn khí len dọc sống lưng , ngay cả vết thương vừa mới khép lại dường như cũng trở cơn khiến ta âm ỉ đau .

Đồng Quế  nhìn ra biểu hiện khác thường của ta , buông việc trong tay , đi tiến lên bắt lấy tay của ta. Ấm áp mềm mại  bao vây bắt bàn  tay  lạnh lẽo  , gắt gao nắm, trấn an cõi lòng ta .

Ta suy yếu  nói: “Ta không phải thiếp thân thị vệ của Vương gia  sao?”

Đồng Quế  ngập ngừng …, không muốn nhìn đến ánh mắt khẩn cầu của ta , nhẹ giọng nói: “Chúng ta đều làm  nô tài , còn không phải chủ tử nói muốn  làm cái gì thì  phải làm  cái đó sao .”

Một câu, đánh vỡ  tất cả  kỳ vọng của ta . Ta rầu rĩ  ngồi xuống , không lên tiếng nữa.

Hôm nay ăn xong  cơm chiều, Đồng Quế  đã kêu người đem đến một thùng tắm lớn vào . Trên mặt nước dâp dềnh cánh hoa , từng đợt khói ấm áp mà ẩm thấp  tỏa lên .

Ta  ra lệnh cho Đồng Quế  bọn họ đi xuống , liền cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa. Đẩy ra đám cánh hoa nổi ở trên , nhìn kĩ gương mặt bình thường dang in trên mặt nước , ta tự giễu cố ngăn  một nụ cười khó coi , không nghĩ tới ta một kẻ  bình thường  như vậy cũng có thể  lọt vào mắt Vương gia .

Tắm rửa xong xong , Đồng Quế  kêu người  đem thùng tắm mang ra ngoài . Liền lưu ta một người mặc nhất kiện áo choàng  mỏng manh  , chờ Vương gia  lâm hạnh.

Đợi ước chừng hai canh giờ sau , khi ta nghĩ đến Vương gia đêm nay sẽ không lại đây, tính toán nghỉ ngơi trước , cảnh cửa phòng ta liền bị đẩy ra .

Thanh âm vang lên đột ngột làm ta sợ tới mức vốn đang buồn ngủ nằm ở mép giường cũng phải hoàng hốt bật dậy . Vương gia đóng cửa cho kĩ , liền đi nhanh tới. Thân hình cao lớn , bề ngoài tuấn mỹ vô cùng  , khí thế âm lãnh tàn khốc , hình thành  một loại cảm giác  cường đại  áp bách, ép tới mức khiến  ta cơ hồ không thở nổi.

Ta bấc giác lui từng bước, chân liền đụng tới   mép giường, đã muốn không  thể lui nữa .

Vương gia bước đến gần sát ta , mới dừng lại  cước bộ. Ánh mắt lạnh như băng  khiến ta không dám ngẩng  đầu lên .

“Tắm rửa qua  rồi  sao?”Thanh âm lạnh như băng  vang lên trên đỉnh đầu ta .

“Bẩm Vương gia, đã tắm qua rồi .”Ta nơm nớp lo sợ  mở miệng, trong lòng nghĩ đến , nếu ta trả lời chưa có  tắm qua, Vương gia có thể hay không bởi vì ta bẩn mà buông tha không thèm  lâm hạnh ta? Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ ngỡi trong lòng mà thôi , cũng không dám thật sự nói như vậy.

Vương gia chính là ừ một tiếng, liền đẩy thân thể ta lên giường , nhanh chóng trút bỏ nhất kiện áo choàng rộng thùng thình trên người ta , thân thể gầy sạch sẽ  cứ như vậy trắng trợn  trình hiện trước mặt  Vương gia.

Ánh mắt Vương gia trở nên sâu thẳm, không nói thêm  một lời  bắt đầu hưởng dụng cơ thể của ta.

Vương gia đầu tiênlà cho ta một cái hôn tràn ngập đoạt tính , mút đầu lưỡi của ta tới mức sinh đau . Một tay xoa phân thân  yếu đuối  của ta , một tay  ở trên cơ thể bóng loáng  mà sờ soạng.

Tiếp theo đôi môi hắn lại ở trên người ta mà khuấy đảo , lưu lại trên người ta một đám hôn ngân nhìn thấy ghê người .

Ta  bị  Vương gia  vuốt ve , cùng lúc cảm thấy vô cùng  sợ hãi, kí ức đêm đó còn lưu lại  trong đầu của ta ,  đau đớn rõ ràng như vừa mới xảy ra   .Nhưng về phương diện khác, ta lại không tự chủ được , ở dưới kĩ thuật khiêu khích cao siêu của Vương gia lại có phản ứng, như vậy khiến  ta cảm thấy vô cùng  hổ  thẹn.

Ta rõ ràng là chán ghét hắn đụng tới ta , chính là rồi vì  hắn   vỗ về chơi đùa mà  có phản ứng, chẳng lẽ ta chính là loại người trời sinh *** tiện  sao?

Vương gia tựa hồ thực vừa lòng  nhìn ngọ trù đầy tinh thần chấn hưng của ta , động tác vỗ về chơi đùa càng lúc càng nhanh, tay kia thì cũng cố định ở thì du bên phải của ta , không ngừng  niết lộng xé rách, khiến ta cảm thấy kích thích mãnh liệt.

Khoái cảm từ  tứ chi bách huyệt  dâng lên, không ngừng mà hướng mào thân dưới mà tụ tập .”A. . .”Ta khống chế không được phát ra  một tiếng rên rỉ, vừa thẹn cắm lấy môi , không cho  phép chính mình phát ra loại rên rỉ *** đãng này .

Vương gia tựa hồ không hài lòng hành vi cắn chặt môi của ta , vươn bàn tay đang kích thích thù  du của ta lên chế trụ cằm , làm cho ta không thể không mở ra  miệng.

Khống  chế không được , tiếng  rên rỉ từ  ta trong miệng phun ra,  trên mặt ta nóng lên từng đợt , hận không thể kiếm cái hầm nào thật sâu mà nhảy xuống cho rồi đi.

Vương gia thấy ta đỏ mặt , ánh mắt trở nên càng thêm u ám, giống như là hắc động không đáy , giống như muốn đem  linh hồn tất cả đều hút vào đó.

Bàn tay Vương gia  buông cằm của ta ra , ngược lại công kích những  bộ vị mẫn cảm trên người ta , động tác  tay kia cũng trở nên nhanh hơn.

Một đạo bạch quang lóe lên trong đầu ta , ta hét lên một tiếng, bắn ở trên tay  Vương gia  . Khí lực cả người  giống như cũng bị trừu đi mất , ta vô lực  nằm ở trên giường, nhìn Vương gia dùng áo choàng vừa mới nãy còn trên người ta mà lai khô tay .

Tiếp theo Vương gia đứng dậy đem quần áo trên người cởi ra , trần truồng  đè lên trên người ta , đôi chân dài cường kiện hữu lực  tách hai chân của ta ra , một cái  lửa nóng gì đó liện chãm vào hầu huyệt ta .

Cảm giác xé rách đau đớn đêm đó lại dâng lên trong lòng ta , ta co rúm   thân mình, nhẹ nhàng trốn tránh  sự đụng chạm của bảo bối Vương gia.

Vương gia tựa hồ thấy được sự sợ hãi của ta , lại đứng dậy , từ trong đống quần áo hắn vừa cởi ra lấy ra một cái hộp nhỏ , theo đem cao mang một ít mùi hương dược liệt bôi vào hậu huyệt của ta , chậm rãi  xoa.

Thanh lương  cảm giác từ sau huyệt truyền đến, nương theo độ trơn của cao , Vương gia đem ngón trỏ cắm vào  hậu huyệt của ta . Trừ bỏ có điểm khó chịu ra , cũng không có  cảm nhận sâu sắc gì .

Vương gia ở phía sau lấy tay tay khai thác mật huyệt của ta , thẳng đến lúc có thể cho vào ba ngón tay , Vương gia mới  rút ra.

Không đợi ta kịp hít thở , đã bị Vương gia đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đâm lửa nóng vào trong hậu huyệt của ta .

“A. . .”Ta đau đến kêu to một  tiếng,  dù cho hậu huyệt muốn trải qua khuếch trương,  nhưng mật động nhỏ hẹp làm sao chứa nổi phân thân cực đại của Vương Gia .

Sau khi Vương gia tiến vào  thân thể ta , phân thân  bắt đầu kịch liệt địachấn . Lửa nóng  thô to ở trong cơ thể  của ta tùy tiện va chạm , giống như hận không thể đem thân thể của ta đâm thủng.

Vương gia một bên động làm, một bên dùng *** nói  trêu đùa ta.

“Tiểu nô tài, kêu ra đi . . . A. . . Bổn vương thích nghe ngươi kêu. . . Mau. . .”

Ta trong lòng tức giận , cắn  chặt khớp hàm, không phát ra một tia thanh âm.

Vương gia thấy ta không phát ra tiếng, vừa ngoan ngoan  đụng phải vài cái, oán hận nói: “Tiểu nô tài, tính tình còn đĩnh liệt như vậy . . . Bổn vương liền thích ngươi ngoan  cường như vậy . . . Để  bổn vương hảo hảo dạy dỗ ngươi. Đem miệng mở ra.”

Ta còn đang ngậm chặt miệng không kêu một tiếng ,  nghe mệnh lệnh của hắn xong , trong mũi hừ ra hai tiếng .

Vương gia hiển nhiên không hài lòng  biểu hiện của ta , vươn một bàn tay từ đằng sau bắt lấy cằm của ta . Ta bối rối  ngửa đầu, Vương gia bắt không được cằm của ta  liền ngược lại tạp trụ  cổ ta , thanh âm lạnh như băng  mang  theo nhiệt khí thổi vào lộ tai ta : ” Nếu ngươi không muốn ta đem cánh tay ngươi chặt bỏ , liền ngoan ngoãn  kêu ra cho ta .”

Ta nhất thời giống bị ném vào tầng   băng hà , hình ảnh đêm đó lúc hắn nắm lấy cánh tay ta cơ hồ như muốn  bẻ gãy hiễn lên rõ ràng trong đầu . Lần đó của ta cánh tay cơ hồ bị hắn bẽ gãy thật ,  hết vài ngày đều không thể cầm nắm đồ vật gì được , ăn cơm đều là Đồng Quế  uy ta.

Lòng ta cảm thấy  đau xót, ủy khuất  mở miệng, nhẹ nhàng mà kêu lên.

“A. . . A. . . Đau quá. . . Vương gia. . . A. . . A. . . Chậm một chút. . .”

Thanh âm nhuyễn miên vô lực  yêu kiều giống như nữ nhân từ  trong miệng ta phát ra  làm cho ta hận không thể lập tức chết đi, nhưng  lại không dám chống cự, chỉ  có thể cầu xin V  ương gia chậm một chút, điểm nhẹ. . .

Vương gia thực vừa lòng tiếng rên rỉ của ta , động tác trở nên ôn nhu  hơn một chút , nhưng vẫn khiến cho ta  thất điên bát đảo.

Vương gia đem ta chuyển thành mấy tư thế *** đãng , liên tiếp  trong cơ thể  ta bắn bốn lần, thẳng đến sau nửa đêm mới buông tha ta. Cũng may đêm nay Vương gia cho ta dùng thuốc mỡ trơn,  khiến cho lần này cũng không đau lắm , ở hơn nữa của ta thuận theo, Vương gia cũng không có tra tấn ta quá đáng , cho nên trước lúc  mê man qua đi ,  cái ý niệm còn sót lại trong đầu là may mắn chính mình không có bị thương. . .

Lúc ta sắp chìm vào giấc ngủ tựa hồ nghe  Vương gia nói với ta  buổi chiều  mai phải mang ta đi đến chỗ nào,nhưng  đi nơi nào thì lại  không có nghe rõ ràng  thì ta đã thiếp  đi mất .

*****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.