Vương Gia Đích Thiếp Thân Thị Vệ

Chương 8: Chương 8: Vương Gia Trở Về




CHƯƠNG 8 : VƯƠNG GIA TRỞ VỀ

*****

Đảo mắt Vương gia đã đi ra ngoài được gần một tháng , từ trong miệng  Thất vương gia cùng Thập Vương gia thì biết được , đám đạo tặc ở Nhạc Thành  kia quả thực khó đối phó , Vương gia dẹp loạn ở Nhạc Thành như vậy  cũng đã bị không ít vất vả . Bất quá Vương gia  đại khái  đã thăm dò  tường tận tình huống của bọn họ , chính là nhân số , thủ lĩnh cùng  bối cảnh, thậm chí vị trí hang ổ của bọn  họ cũng sắp tra được . Bởi vậy theo dự đoán của  Thất Vương gia, Vương gia hẳn chỉ cần dùng nửa tháng nữa là có thể bắt gọn đám đạo tặc này .

Ta ở vương phủ nhàn đến vô sự, mỗi ngày trừ bỏ chăm sóc tiểu hài tử  Nhược Hàn , thì là đọc sách , hoặc ngủ một chút .  Nhược Hàn hiện tại  đã có thể bắt đầu cùng ta nói chuyện. Tuy rằng mỗi ngày cũng chỉ có  hai ba câu, cũng đủ làm cho ta cảm động .Được ta cùng Đồng quế hết lòng chiếu cố tinh thần cùng vật chất , Nhược Hàn gần đây cũng đã có thêm chút thịt , sắc mặt cũng đã sáng sủa hơn một chút .

Đồng Qduế thường xuyên  suy tư nhìn ta cùng Nhược Hàn , lúc ta vừa thấy nàng, nàng lại làm bộ như không có việc gì  tiếp tục  làm việc.

Hiện nay ở bên ngoài càng ngày càng … lạnh , ta cũng lại  xuất môn. Tiểu Hắc có tìm đến ta một lần , chuyển cho ta một phong thư , là Ngọc Dung viết cho ta .

Trong thư Ngọc Dung nói, hoa mầu đã muốn toàn bộ thu xong rồi, thân thể  phụ mẫu ta  cũng tốt lắm, trong nhà mọi người đều ngóng trông ta về nhà ăn  lễ mừng năm mới. Ngọc Dung nói phụ thân  của nàng  đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới , chờ đến hết năm, hai chúng ta liền thành hôn. Ta xem xong thư , trong đầu bỗng nặng tựa đeo đá . Lời nói của Đồng Quế một tháng trước liền từ trong đầu ta hiện ra ,  nếu sự thật giống như lời nàng nói vậy , Vương gia có điểm thích ta , ta muốn thoát ra khỏi Vương phủ e cũng không phải chuyện dễ dàng .

Đảo mắt lại qua hơn mười ngày, vương phủ thanh tĩnh  lập tức náo nhiệt đứng lên. Thất vương gia mang đến tin tức , Vương gia lần này tiêu diệt thổ phỉ được toàn thắng,  lập tức diệt sạch toàn bộ hang ổ , bắt giữ luôn thủ lĩnh bọn chúng . Hiện tại Vương gia đang trên đường trở về , phỏng chừng hai ngày nữa sẽ đến nơi .

Trong triều các vị đại thần biết được tin tức  Vương gia chiến thắng trở về , đều đến vương phủ đưa tặng hạ lễ, gấp rứt như sợ mình chậm chân . Vốn Vương gia ở trong triều  cũng đã lấy thúng úp voi ( – nghe có mùi Tào Tháo quá ) , hiện tại  địa vị của hắn  lại càng vững vàng  không thể lay động , những đại thần trước kia cùng Vương gia đối lập nay cũng tỏ ra thức thời , đều  hướng về phía  Vương gia .

Không biết bọn họ từ nơi nào nghe được tin tức , thế nhưng  lại chuẩn vị cả lễ vật cho ta cùng Nhược Hàn. Lúc  Đồng Quế theo  lệnh quản gia đem mấy thứ đó mang đến cho ta , ta ngạc nhiên nhìn đám lễ vật , thật sự là dở khóc dở cười. Bọn họ chẳng lẽ  trông cậy vào ta cấp Vương gia thổi “Chẩm biên phong “   nữa chăng ?

Một đêm kia , ta vừa mới nằm xuống không bao lâu, mơ mơ màng màng  vừa mới có chút buồn ngủ, liền cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh thổi vào , một người từ phía sau chui vào ổ chăn của ta .

Ta giật mình một cái tỉnh lại , cả kinh kêu lên: “Đồng Quế, có kẻ trộm! Mau. . . Ngô “Không đợi ta hô to , người nọ đã dùng tay che miệng ta lại ,   hơi thở ấm áp ở  bên tai ta  , nói: “Đừng hoảng hốt, là ta!”

Ta vừa nghe là thanh âm của Vương gia  , thân mình cứng ngắc  lập tức nhuyễn  xuống . Vương gia buông tay , ngược lại dùng miệng ngăn chặn  , đầu lưỡi ấm áp vói vào miệng của ta , hữu lực  liếm hàm trên ,  cảm giác ngứa ngáy làm cho ta không khỏi   vặn vẹo  đầu, nghĩ muốn thoát khỏi sự dây dưa của đầu lưỡi  Vương gia.

“Đừng nhúc nhích, để ta hảo hảo hôn ngươi .”

Ta an tĩnh lại, để đầu lưỡi Vương gia động tình trong miệng ta  tàn sát bừa bãi. Đầu lưởi hắn tựa như một con linh xà ,  ở trog miệng ta liên tục tở mình , giao triền không ngớt , khi thì liếm hàm trên , khi thì dây dưa   đầu lưỡi của ta ép buộc nó  cùng hắn cộng đồng khởi vũ, khi thì lại rời khỏi đến liếm môi của ta , khi thì lại duỗi thân đi  vào yết hầu.

Đầu lưỡi Vương gia  ở miệng ta tàn sát bừa bãi, hơi thở có chút dồn dập  phun lên mặt ta , làm cho tim ta cũng không khỏi nhảy dựng lên .”Bang bang ” tiếng tim đập ở trong đêm yên tĩnh nên  cũng đặc biệt rõ ràng. Độ ấm trên người cũng bắt đầu tăng lên , hô hấp của ta cũng vì thế mà dồn dập hơn trước .

Vương gia đột nhiên nở nụ cười, “Tiểu nô tài  tim ngươi đập nhanh như vậy , đều đã  vượt qua hát hí khúc  tiểu cổ .”Vương gia  đột nhiên giễu cợt, làm cho ta xấu hổ xấu hổ vô cùng. Đang muốn xoay người ngồi xuống,  lại bị Vương gia đè ép đi xuống.

Bàn tay Vương gia   thuần thục  giải khai trung y của ta , cũng nhanh chóng  thoát hết quần áo chính mình . Sau một trận bốc lên ở trong ổ chăn , Vương gia đã muốn trần trụi nằm lên thân hình cũng trần trụi của ta .Làn da nóng bỏng của  Vương gia khiến  cho ta có  loại cảm giác giống như bị phỏng  , ta thử giật giật. Lập tức cảm  thấy hai chân có cảm giác vật gì đó như lửa nóng .

Vương gia cúi đầu nhẹ nhàng  cắn vành tai của ta , thanh âm khàn khàn  bên tai ta  nói: “Tiểu nô tài, lúc ta không ở đây , ngươi có hay không nhớ ta ?”

Ta khốn quẫn  tránh đi, lại lập tức lại bị Vương gia bắt được. Nghĩ nhớ hắn? Ta mỗi ngày nghĩ đến hết năm nay hắn có thể hay không phóng ta rời đi vương phủ, này có tính là nhớ hắn không ?

“Ha hả, tiểu nô tài ngượng ngùng . Ta đây liền nghĩ biện pháp  bắt ngươi phải thành thực nói ra .”Vương gia nghĩ lầm ta thẹn thùng , ở ta bên tai nói.

Tay phải Vương gia xoa xoa phân thân đang ỉu xìu của ta , tay trái bắt được thù do bên phải , sử dụng  kỹ xảo mà vuốt ve   , miệng cũng bắt đầu  lưu luyến di chuyển trên cổ cùng xương quai xanh .

Vương gia  tối nay thần kỳ  ôn nhu, làm cho ta cảm giác được che chở . Chậm rãi một lúc cơ thể liền giống như  đám mây phiêu thượng  , có loại vui thích không nói nên lời , khiến cho ta thoải mái  rên rỉ  ra.Tay  Vương gia ở hạ thể  của ta  lúc nhanh lúc chậm, khi thì vuốt ve khi thì bộ lộng, khi thì nhanh chóng khi thì chậm rãi . Ngón tay  Vương gia giống như có ma lực  khiến cho  khoái cảm theo cột sống ta nhanh chóng chảy xuống, càng ngày càng nhiều lan tràn đến toàn cơ thể .Lúc sau Vương Gia đột nhiên tăng tốc bộ lộng , ta nhịn không được kêu một tiếng,phát  tiết  đi ra, khoái cảm lan tràn đến tứ chi bách huyệt , làm cho cả người ta đê mê . Mà  sức lực giống như đột nhiên tiêu thất mất  , cả người mềm nhũn  không có một chút khí lực.

Vương gia lấy tinh hoa của ta vẽ loạn xuống dưới hậu đình , thử đem ngón giữa sáp  tiến vào. Hơn một tháng không có hoan ái qua,   thân thể đương nhiên bài xích dị vật tiến vào , Vương gia một bên có chút gian nan  đưa ngón tay trừu sáp , một bên cười khẽ  nói với ta nói: “Quả nhiên vẫn là thân thể Vân nhi   mê người , hơn một tháng qua vẫn khiến ta mê muội chết được .”

Đợi đến lúc ba ngón tay có thể thuận lợi trừu đưa , Vương gia rút tay ra khỏi người ta , thay   vào phân thân sưng trướng đến không chịu nổi . Vương gia không  giống trước kia  một lần mạnh mẽ tiến vào ngay , mà là chậm rãi  đỉnh tiến, thật cẩn thận  giống như sợ lộng  thương ta.

“Nga. . .”, lúc lửa nóng cùa Vương gia hoàn toàn chưa đi vào  cơ thể của ta  , ta rốt cục nhịn không được kêu lên. Ai ngờ thanh âm của ta giống như cái gọi là thanh tựa như hỏa , châm ngòi dục vọng kiềm chế của Vương gia . Vương gia ở  trong cơ thể ta đột nhiên tăng tốc , làm cho ta có loại mê muội  cảm giác.

“A. . . Vương gia, chậm một chút. . .”Ta chịu không nổi  kêu.

“Nga. . . Tiểu nô tài. . . Ngươi kêu khiến cho lòng ta đều . . . Nga. . . Thực nhanh. . . Tiểu yêu tinh, mau kêu tiếp . . . Đừng đình. . .”Vương gia đứt quãng  nói xong, hạ thể  di chuyển lại càng lúc càng nhanh.

Vương gia đem chân  của ta dùng sức nhấn xuống phía dưới , làm cho hoa huyệt hoàn toàn lộ ra,phân thân thật lớn ở trong cơ thể ta trừu sáp càng mạnh càng sâu . Tư thế này khiến cho ta chỉ có thể sử dụng cái ót cùng bả vai  để chống đỡ  thân thể. Chăn bông  không biết đã bị đá đi nơi nào , đêm đông giá rét nhưng  ta lại không có  cảm giác rét lạnh, trên người đầm đìa  mồ hôi phân không rõ là của ta hay  là Vương gia .

“Tiểu yêu tinh, nga. . . Ngươi có hay không nghĩ nhớ  ta. . . Ân. . .”Vương gia ở bên tai ta  tình thâm hỏi.

“A. . . A. . . A. . .”Ta đã muốn cái gì đều nói không nên lời, chỉ có thể bất lực  rên rỉ .

Vương gia chậm lại tốc độ, ta rốt cục có thể hít thở chậm  một chút .

“Nói, có nghĩ tới  ta không ?”Vương gia kiên nhẫn hỏi han.

“A. . . Vương gia. . . Thuộc hạ không dám. . .”Ta lảng tránh  nói.

“Không dám, cái gì kêu không dám?”Vương gia chợt dừng lại, vừa lúc ở ta sắp đến  cao trào, ta khó chịu  vặn vẹo  thân mình, hi  vọng hắn có thể tiếp tục động tác. Nhưng Vương gia giống như cảm thụ không được cầu xin của ta ,  vẫn không nhúc nhích, chấp nhất  muốn  biết đáp án của ta .

“Thuộc hạ không dám có ý nghĩ không an phận .”Ta bất đắc dĩ  trả lời, trong lòng có chút lo sợ.

Vương gia đột nhiên đem ta trở mình , chuyển thành thế quỉ trên giường . Vương gia hai tay bắt lấy  thắt lưng của ta , từ phía sau hung hăng va chạm  ta, lực đạo  thật lớn  làm cho ta cảm nhận được  hắn đang  phẫn nộ.

“Tiểu nô tài, không nên cái gì , dám hay không cái gì , ta xem ngươi  căn bản là không thèm nhớ  đi? Quả thực không  nên suy nghĩ nhiều , đêm nay ta nhất định phải cho ngươi nói là nhớ đến .”Vương gia nghiến răng nghiến lợi  nói xong, đồng thời liều mạng  ở trong cơ thể ta ra vào.

“Kêu tên của ta, kêu ta Lộc. . .”Vương gia cường ngạnh  ra lệnh .

“A, thuộc hạ. . . Không dám. . .”

“Ta lệnh cho ngươi kêu ta Lộc!”Vương gia vừa nói một bên  vừa chụp lấy cánh tay đang vẫy vẫy của ta , cánh tay ẩn ẩn  đau làm cho ta giật mình , mỡ miệng cầu xin: “Vương gia. . . tha cho thuộc hạ đi. . . A “Ta thống khổ  kêu lên , Vương gia  giống như muốn đem cánh tay ta bẻ gãy đi .

“Kêu!”

“Vương. . . A. . . Lộc. . . A. . . Đau quá. . .”Vương gia vừa lòng  buông tay,nhưng  lại không buông ta ra.

“Nói, lúc ta không ở đây , ngươi có hay không nhớ đến ta .”Vương gia giúp đỡ ta thắt lưng  thủ hướng ta tay kia thì chộp tới.

“A. . . Nghĩ nhớ . . .”Ta cả kinh kêu lên, khẩu thị tâm phi nói ra .

Vương gia thực vừa lòng với câu trả lời của ta , nhưng vẫn đang bắt lấy tay của ta,  dùng sức đem ôm thân thể của ta lên . Vương gia buông tay ra, ngược lại ôm lấy cơ thể của ta,  sau lưng của ta kề sát ngực của hắn , cảm nhận được hơi thở dồn dập của hắn phả lên trên  đỉnh đầu.

“Vân nhi, Vân nhi của ta . . . Ta cũng nhớ  ngươi. . .”Vương gia động tình nói .

Ta bất lực chịu đựng những động tác của  Vương gia ở trên người ya , bên tai là những lời thì thầm tình ái của  Vương gia. Thân thể vẫn tràn ngập trong lửa nóng, trong lòng lại  thong thả chậm lạnh đi , lời nói của Vương gia khiến cho ta không làm như thế nào ..

Ngọc Dung , lễ mừng năm mới ta còn có thể trở về không ? . . .

****

chương 10 : Điều tra

*****

“Công tử, ngồi dậy ăn chút cơm đi!”

Ta cố sức  mở to mắt,  lại bị ánh dương quang chói lóa làm cho lập tức khép lại. Nhắm mắt tập trung một lát , mới tiếp tục mở ra . Tứ chi bủn rủn vô lực   cùng  cánh tay đau âm ỉ làm cho ý thức  của ta  nhanh chóng trở lại . Ta nhìn quanh đánh giá  một chút, Vương gia  không có ở trong phòng.

“Không cần phải tìm , Vương gia sáng sớm liền vào triều rồi . Vương gia trước khi đi  còn dặn ta đừng gọi ngươi, cho ngươi ngủ thêm một chút .”Đồng Quế có chút buồn cười  nhìn bộ dáng nhìn quanh quất tìm kiếm của ta , trêu ghẹo nói.

Ta xấu hổ  cười cười, miễn cưỡng đứng dậy . Đồng Quế   lập tức ân cần  đem gối đầu kê vào sau lưng ta , để ta ngồi dựa vào trên giường.

“Hiện tại là lúc nào rồi ?”Ta hỏi.

“Bây giờ đã là quá trưa  , ta nếu không kêu ngươi dậy , thì ngươi ngay cả cơm chiều cũng không ăn.”Đồng Quế  đem cơm trưa đặt ở bên giường, tình cảnh  quen thuộc  này làm ta nhớ lại lần đầu bị Vương Gia chiếm giữ . Aizz, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. . .[:-ss]

Nếm qua cơm trưa,cuối cùng khí lực cũng được khôi phục chút đỉnh. Ta mặc Đồng Quế  ngăn cản mà leo xuống giường, vừa bước ra khỏi cửa phòng liền thấy, quả nhiên thái dương đã muốn tây tà .

Ta ở trong sân ngơ ngác ngồi trong chốc lát, luôn cảm thấy được hôm nay như là đã quên chuyện gì. Suy nghĩ sau một lúc lâu mới nhớ tới đến, nguyên lai hôm nay không nhìn thấy Nhược Hàn.

“Đồng Quế , hôm nay Nhược Hàn có ở lại đây không?”

“Không lại đây !”Đồng Quế trả lời cứng ngắc.

“Tiểu tử này mỗi ngày đều qua đây, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ?”Ta âm thầm nói , lo lắng  nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định  đi Thu  viện xem một chút.

Ta đứng lên  chuẩn bị xuất môn, Đồng Quế lại đứng chặn lại:”Công tử, Vương gia phân phó ngài hôm nay phải hảo hảo nghỉ ngơi, không nên đi ra ngoài .”

“Ta đi xem Nhược Hàn , một hồi sẽ trở lại.”Ta có chút mất kiên nhẫn nói. Đồng Quế gần đây vẫn đối với ta quản đông quản tây, đặc biệt là lúc  ta cùng Nhược Hàn ở  cùng một chỗ  , nàng liền  ở bên cạnh nhìn giống như là đang giám thị.

“Công tử, ý ta nói, Vương gia hiện tại đã hồi phủ ,công tử cùng Nhược Hàn  công tử không nên thân mật vẫn là tốt hơn .”Đồng Quế  vẫn không có ý tránh đường .

“Vì cái gì? Ta chỉ xem hắn như đệ đệ thôi mà .”Ta khó hiểu  nhìn nàng.

“Công tử nghĩ như vậy  không có nghĩa là người khác cũng cho là như vậy, vạn nhất Vương gia hiểu lầm , có thể sẽ  hại đến Nhược Hàn công tử.”Đồng Quế  thẳng thừng nói . Ta cùng với nàng đối diện thật lâu sau,cuối cùng cũng bại trận . Hành động của  Vương gia  đêm qua đã làm cho ta không thể không thừa nhận lời nói của Đồng Quế  là chính xác   .

Ta nặng nề xoay người trở lại trong phòng, trong lòng tính toán nếu  quá hai ngày Nhược Hàn  vẫn  không tới tìm ta, ta sẽ đi qua tìm hắn. Hơn một tháng  ở chung, ta đã không  thể bỏ rơi tiểu đệ đệ  Nhược Hàn này được   .

Buổi tối Vương gia không có hồi phủ, nói là Hoàng Thượng vì chúc mừng Vương gia đắc thắng trở về, đặc biệt vì Vương gia mà làm khánh công yến.

Ngày hôm sau ta tỉnh dậy thật  sớm, ngày hôm qua đã ngủ  nhiều lắm, hôm nay thế nhưng lại ngủ không được . Ở trên giường lăn qua lộn lại hết một  canh giờ, trong đầu  ta nhức ong ong kêu loạn xạ như tổ ong vò vẽ . Một hồi nghĩ đến tình cảnh của Ngọc Dung vẫn đang chờ ta ở thôn nhỏ , một hồi nghĩ đến bộ dáng của Viên Nhược Hàn  ngẩn người nhìn chằm chằm hoa viên  , một hồi lại nghĩ tới tình cảnh đên đó Vương gia bức ta phải nhận là nhớ hắn , bất tri bất giác ta đã toàn thân toát mồ hôi lạnh. Ngày mới tờ mờ sáng , ta liền nằm không được nữa  . Rời giường, mặc quần áo, ráng  không  kinh động  Đồng Quế  đang còn ngủ say ở cách vách  , ta lặng lẽ  ra sân.

Ta ở hoa viên cho tới lúc trời  chuyển hừng đông, bất tri bất giác  lại đưa chân dạo tới Thu viện . Ta ở bên ngoài do dự  trong chốc lát, vẫn là nhịn không được ý muốn nhìn thấy Nhược Hàn .

Ta gõ cửa một lúc lâu, lại không thấy ai ra  mở cửa, thân thủ đẩy một chút thì  cánh cửa cứ thế tự mở ra .

Ta nhấc chân  đi vào, không khỏi có chút giật mình. Trên mặt đất tích tụ  một tầng lá cây thậy dày , giống như thật lâu không có người quét dọn . Phong thụ   đã muốn lạc hết lá cây , những nhanh cây trụi lủi  gắng sức vươn lên , dường như hận không thể đâm thẳng bầu trời . Rõ ràng là kết cấu cùng  Hi xuân viện là  giống nhau  , lại hoang vắng  không có một tia nhân khí.

“Nhược Hàn , ngươi ở trong phòng sao?”Ta ở cửa gọi vào , nhưng không có tiếng  trả lời. Một tia bất an hiện lên trong lòng, ta phá khai cánh cửa vọt đi vào.

Trong phòng tối om , trừ bỏ cái bàn giường ở ngoài không có bài trí dư thừa gì . Trong phòng không đất chậu than giống phòng ta nên có chút âm lãnh. Ta đi tới  trước giường, nhìn đến Nhược Hàn  đang  ngủ ở trên giường, trong lòng mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Nhược Hàn  giống con mèo nhỏ , cơ hồ đem thân mình cuộn thành vòng tròn, hai tay ôm trước ngực. Đến gần một chút mới để ý thấy  khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có chút ửng đỏ, chau mày , hô hấp cũng có chút dồn dập.

“Nhược Hàn , Nhược Hàn  tỉnh tỉnh!”Ta lay động  hắn, nhưng Nhược Hàn  lại không chịu tỉnh lại  . Ta nghi hoặc  đưa tay sờ lên trán hắn , quả nhiên, trán Nhược Hàn nóng đến dọa người . Nhược Hàn  đã nóng đến mức thần trí mơ hồ , môi hé ra nhất hấp, tựa hồ như muốn nói cái gì nữa? Ta ghé lỗ tai đến gần , mơ mơ hồ hồ nghe rõ  Nhược Hàn  đang  kêu “Đại ca “.

Sống mũi ta có chút vị chua xót, suýt nữa rơi lệ . Nhược Hàn  chưa từng kêu ta là đại ca , không nghĩ tới  trong lòng hắn sớm cũng đã nhận định ta là   đại ca của hắn  .

Bộ dáng suy yếu của Nhược Hàn  lúc này làm cho ta nghĩ đến tình cảnh đệ đệ ta bị phong hàn mà chết năm đó , cố gắng không nghĩ thêm nữa , ta giúp  Nhược Hàn  mặc  quần áo, khoác lên ngoại bào cho hắn rồi ôm ra ngoài . Hiện tại chuyện tối trọng yếu là phải tìm thấy thuốc cho Nhược Hàn  .

Ta ôm Nhược Hàn  vừa mới đi tới cửa, lại bị bảo vệ cửa ngăn cản.

“Lâm thị vệ, Vương gia phân phó không có lệnh của hắn , ngươi không thể tùy tiện ra khỏi vương phủ.” Bảo vệ này có chút quen mặt với ta ,  khách khí nói.

“Phiền toái dàn xếp một chút, Viên công tử nhiễm phong hàn, hiện tại đã hôn mê, nếu không khám thầy thuốc thì sẽ rất  nguy hiểm .”Ta khép nép cầu xin.

Bảo vệ cửa nhìn Nhược Hàn hơi thở suy yếu nằm trong lòng ngực ta  , ánh mắt  có chút do dự. Ta thấy có khả năng , vội vàng nói: “Viên công tử tốt xấu cũng là người được Vương gia sủng ái  , vạn nhất có chuyện  không hay xảy ra, Vương gia trách tội xuống dưới chúng ta ai cũng kham không nổi. Ngài mau dàn xếp một chút đi!”

Thị vệ rõ ràng có chút mềm lòng , đang lúc ta nghĩ hắn sắp sửa cho ta đi , hắn lại đột nhiên  hướng ta quỳ xuống, ta hoảng sợ, đang muốn mở miệng nói , lại nghe hắn cung kính nói: “Khấu kiến Vương gia.”

Ta lập tức giật mình hoảng sợ, gian nan  xoay người, quả nhiên thấy khuôn mặt lạnh băng của Vương gia đang  đứng ngay sau lưng ta  ,  Đồng Quế đứng sau   Vương gia , vẻ mặt khẩn trương lại bất đắc dĩ  nhìn ta.

“Bái kiến Vương gia!”  Ta hai đầu gối quỳ xuống, không nhìn thấy ám chỉ của Đồng Quế , vẫn tiếp tục  đem Nhược Hàn  ôm vào trong ngực.

“Vân nhi hiện giờ ngươi muốn đi đâu ?”

Thanh âm lạnh như băng của Vương gia vang lên, ta cả người phát run, không biết là đông lạnh  hay là đang sợ tới mức phát run . Ta cường tự trấn định, tận lực dùng ngữ khí  bình tĩnh  nói lại : “Bẩm báo Vương gia, thuộc hạ phát hiện Viên công tử nhiễm phong hàn, sinh mệnh kham ưu, cho nên muốn mang Viên công tử đi tìm thầy thuốc.”

“Nga, lại nói tiếp, Hàn nhi là luyến đồng của ta . Hàn nhi bị bệnh, Vân nhi như thế nào không nói trước với ta một tiếng , ân?”

“Thuộc hạ do tình thế cấp bách nhất thời sơ sót, thỉnh Vương gia trách phạt.”Ngữ khí Vương gia tuy rằng thoải mái, nhưng ta lại thấy  kinh hồn táng đảm.

“Ta thương ngươi còn không kịp, như thế nào lại  trách phạt ngươi mà. Người tới, đem Nhược Hàn  công tử đuổi về Thu viện, đi thỉnh thầy thuốc tới chỗ  hắn xem bệnh.”

Theo phân phó của Vương gia  ,có người tiến đến mang   Nhược Hàn ở trong ***g ngực ta  ôm đi . Ta như trước quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy.

“Đứng lên đi, hôm nay ngươi theo ta đến thư phòng làm công việc .”Vương gia thản nhiên  phân phó . Ta cảm thấy  kỳ quái , Vương gia vì sao nhẹ nhàng như vậy đã  bỏ qua ta, chợt nghe đến hắn nói tiếp : “Quản gia, ngươi  phái người đem phòng của Vân nhi  phòng hảo hảo rửa sạch một chút, đừng lưu lại cái gì không nên có .”

Lòng ta đánh lộp bộp , nghĩ đến thư tín của Ngọc Dung ta giấu dưới gối cùng khăn tay chưa trả lại cho Thất Vương gia , nháy mắt cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Ta phẫn nộ  trừng mắt Đồng Quế, nhất định là nàng, nếu không Vương gia như thế nào lại kiểm tra phòng của ta . Đồng Quế  có chút ủy khuất  nhìn ta, giống như  oan uổng  lắm . Ta hất mặt  … , không hề nhìn  nàng, đi theo Vương gia tới  thư phòng.

Cả buổi sáng ,khắp  lòng ta đều cảm thấy bất ổn , trong lòng âm thầm cầu nguyện thư tín của Ngọc Dung ngàn vạn lần không bị tìm thấy. Vương gia dường như không có việc gì  nhìn công văn quan phủ, thỉnh thoảng liếc mắt qua ta một cái , ánh mắt lạnh như băng  làm cho ta không dám nhìn thẳng.

Lúc trời đã gần tới giờ cơm trưa , quản gia lại tiến đến  . Nhìn thấy hắn trong tay đang cầm vật gì đó đưa lên , lòng ta chợt lạnh đi , nghĩ thầm , kì này là chết chắc rồi . . .

*****

Cứ cảm giác cháu nó giống như ta hồi hộp chờ ba má họp phụ huynh về vậy =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.