Nghênh Xuân biết mình yêu Lan Tĩnh, cực kỳ cực kỳ yêu anh đến độ không thể tự kềm chế. Cho nên mới phải càng ngày càng để ý đối với thành công của anh. Càng vô cùng để ý đối với cô gái mỗi buổi tối cùng trở về với anh.
Phim truyền hình anh diễn được tung ra, lập tức tạo nên tiếng vang thật lớn. Chẳng những làm cho anh trở thành minh tinh tỏa sáng, càng thêm nhiều người mê điện ảnh ở ngoài cửa nhà chờ đợi, trình độ điên cuồng khiến cho người ta cảm thấy rất khó tin.
Chỉ là, anh càng bận rộn, càng được hoan nghênh, càng khiến cho cô thêm sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi anh, lo lắng ngộ nhỡ thân phận thật của anh bị phát hiện. . . . Có lẽ sẽ vĩnh viễn rời khỏi cô.
Quan Nghênh Xuân, mi hẳn là cũng nên có tự tin đối với chính mình mới đúng, làm sao có thể không có tin tưởng như vậy?
Cô vọt tới trước gương to nhìn ngắm chính mình. Tuy rằng quần áo thực sạch sẽ, ăn mặc cũng đều thực chỉnh tề thích hợp nhưng lại giống một cái bánh mì vô vị.
Cô không có khả năng cùng khôn khéo như em hai, có thể có được một mảnh bầu trời của riêng mình trên thương trường.
Cô cũng không có ngọt ngào đáng yêu như em út, từ nhỏ đến lớn đều làm cho người ta yêu thương.
Nếu ở Đường triều, có lẽ cô ngay cả làm nha hoàn Vương Phủ cũng không thích hợp, lại càng không nghĩ đến được Vương gia sủng ái.
Cô nhìn bức ảnh chụp chung cùng cha trên ngăn tủ. Ở trong tấm ảnh, cô là cô bé nhỏ thiên chân vô tà, cười đến rực rỡ. . . Đương nhiên, hiện tại cô vẫn rất hạnh phúc, bởi vì tuy rằng cha không còn bên cạnh, nhưng cô vẫn có được tình yêu của anh cùng cả nhà. Cô nguyện ý vô oán vô hối thay trong nhà trả giá tất cả, cho dù làm đồ trang sức vĩnh viễn, không xuất sắc, cũng không được lộ diện cũng không sao.
Nhưng cô muốn có được tình yêu của Đại vương gia, cô rất muốn, lòng tràn đầy ham muốn, nhưng mà cho dù cô muốn thì thế nào?
Bọn họ căn bản là không nên ở cùng một chỗ, bởi vì chuyện này căn bản là không phù hợp với quy luật tự nhiên. . . Ách! Hay nói là ngân hà vận hành hoặc thời không lần lượt luân chuyển. . . Dù sao cô cũng chính là đang thực sợ hãi.
Rất tức giận mình tại sao đi đến cửa quan trọng lại sinh lòng khiếp đảm, sợ đông sợ tây!
“Nghênh Xuân, con không sợ nha?”
Không biết khi nào thì Quan mẹ ngồi ở bên cạnh không lên tiếng đột nhiên mở miệng hỏi đại con gái của mình.
Uh! Piz¬za này thật đúng là ăn ngon, Nhị vương gia rõ ràng là cổ nhân, sự hiểu biết còn nhiều hơn người mẹ hiện đại của cô.
Biết gọi piz¬za đến ăn, còn mua bình lớn Cô¬ca cùng chân gà, thật sự là vật vượt qua chỗ.
“Tối hôm nay con cùng mẹ xem phim kinh dị thật là có hiếu tâm. Trước kia muốn con cùng xem, quả thực còn thống khổ hơn đem con ra giết.”
“Cái gì ạ?”
“Rủa oán đấy! Con không sợ à?”
Lúc này Nghênh Xuân mới lấy lại tinh thần, nhìn TV, vừa vặn nhìn thấy tiểu nam hài trắng nõn há miệng về phía màn ảnh lao thẳng vào cô. . . .
“A!” Sau một tiếng thét chói tai, Nghênh Xuân lập tức ngất xỉu.
“Chuyện gì xảy ra, cãi nhau?” Lan Khang vừa rời khỏi máy tính, đi đến phòng khách cầm lấy một miếng piz¬za cắn một cái.
“Nghênh Xuân nhà chúng ta không có can đảm, bất quá vừa nhìn thấy tiểu nam hài thiếu máu liền té xỉu .”
“Vậy sao?” Lan Khang quay đầu nhìn màn ảnh một cái, sau đó cũng liền té xỉu theo.
“Sự tình gì cãi nhau như vậy? Hả? Không thể nào? Nhị vương gia thần thần bí bí cũng xuất quan? Bất quá sao anh ta té xỉu rồi?” Nghênh Thu cũng vừa sáng ngời đi ra. Cô đang chuẩn bị thi cuối kỳ, hiện tại nghỉ ngơi một chút đi tìm ăn.
“Mẹ cũng không biết, chỉ là nhìn TV một cái mà thôi.” Quan mẹ nhún vai nói.
“Oh!” Nghênh Thu theo tay của mẹ nhìn hình ảnh trong TV một cái, sau đó thân mình cứng đờ, lập tức té ngã ghé vào trên người Lan Khang.
“Quá khoa trương đi? Tiểu nam hài thực đáng yêu a!” Quan mẹ vẻ mặt buồn bực.
“Lăn tăn cái gì?”
“Tam vương gia, cậu không nên ra đây, nếu nhìn TV, tuyệt đối sẽ té xỉu.” Cũng đã ngã ba người rồi, không phải hay nói giỡn đâu!
“Cái gì TV. . . . . . A!”
Không còn kịp rồi, lại một người nữa bị sợ bất tỉnh.
“Hoàn hảo hôm nay Nghênh Hạ cùng Đại vương gia tăng ca, bằng không người cả nhà đều bị dọa bất tỉnh.” Vẫn là nhanh chóng lấy video recorder ra.
Quan mẹ vội vàng muốn tìm điều khiển từ xa, kết quả không cẩn thận trật chân một cái, cả người quỳ rạp trên mặt đất, thét lớn một tiếng liền cũng té xỉu luôn.
Trong nhà lập tức im lặng, duy trì đến cảnh giới cao nhất.
Một lát sau, Nghênh Xuân tỉnh lại, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy một đám người ngã trong phòng khách.
“Thế nào như vậy? Là bị diệt môn sao?” Cô buồn cười nghĩ.
Vừa lúc đó, cô nghe thấy trên đường có thanh âm xe chạy, vội vàng vọt tới cửa sổ xem, vừa vặn nhìn thấy một nam một nữ ôm nhau dưới ánh trăng.
Nếu người đàn ông kia không phải là người đàn ông mình yêu, cô sẽ cảm thấy bức họa này thật sự rất Ro¬man¬tic, thậm chí mỹ lệ tựa như tình cảnh ôm nhau thâm tình trong phim thần tượng…
Lãng mạn trong nháy mắt này biến thành tan nát cõi lòng.
Cô xoay người hướng trong phòng, làm kinh động hai người ở ngoài, Lan Tĩnh quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng cô chạy đi.
“Đại a đầu. . . . . .”
“Đợi chút, Lan, anh thật sự không hối hận?”
“Tôi đã nói qua với cô, không cho phép lại động tay động chân đối với tôi, sao cô còn nghe không hiểu! Nếu vừa mới cô cố ý ôm tôi để cho Đại a đầu của tôi hiểu lầm, phá hư chuyện tốt của chúng tôi, tôi liền sẽ làm cho cô đẹp mặt. Hiện tại nhanh chóng cút cho tôi.”
Sau khi quẳng xuống lời ác độc lạnh như băng, anh dùng lực vung tay Văn Thiến Ni đang cầm chặt anh ra, lập tức chạy vào trong phòng, bỏ lại một mình cô đứng ở tại chỗ.
“Tiểu thư?” Một người đàn ông cao lớn, trên mặt mang một vết sẹo hung ác cung kính hỏi.
“A Thánh, chúng ta trở về đi!”
“Vâng!”
Sau khi ngồi lên xe, Văn Thiến Ni nhìn chăm chú vào phía trước, tiếp theo mới chậm rãi nói “Anh ta rất cá tính, nếu đang ở cổ đại, nhất định là Vương gia cao cao tại thượng.”
Nhưng không muốn làm tình nhân của cô, cô cũng không miễn cưỡng. Bất quá cô lại không muốn cô phụ ánh mắt tốt của mình.
Cô biết ba người đàn ông kia tuyệt đối có được sức quyến rũ chinh phục toàn bộ phụ nữ trong thiên hạ. Hồn nhiên thiên thành uy nghiêm cùng khí khái nam tử như vậy, là thứ người hiện đại khuyết thiếu.
Có lẽ để có thể chuẩn bị thành lập một tập đoàn Thiên Vương vĩ đại, thổi quét toàn bộ giới ca nhạc châu Á, cô tin tưởng tuyệt đối sẽ không có vấn đề .
Phát hiện ánh nhìn chăm chú qua gương sau, cô đón thấy một đôi mắt thâm thúy, nụ cười hài lòng trên mặt lập tức biến mất.
“Đã tính vứt bỏ tôi rồi, tôi cũng sẽ không tiếp nhận anh nữa.” Cô nhẹ giọng trả lời, sau đó hai mắt nhắm lại giống công chúa đoan trang, cự tuyệt những người khác quấy rầy.
Tầm mắt từ gương sau vẫn như cũ nhìn chăm chú, trong chốc lát mới trở về trên đường trước mặt. Trong tròng mắt đen nhánh bởi vì cô lạnh lùng cự tuyệt hiện lên một tia đau lòng, nhưng rất nhanh đã bị che dấu.
Bên trong ánh trăng, xe hơi Mer¬cedes-Benz màu đen cao cấp ở lối đi bộ rộng mở, nhanh chóng biến mất ở cuối đường. . . . . .
*** ***
“Đại a đầu. . . . . .”
Khi Lan Tĩnh đuổi vào cửa, mọi người bị anh đánh thức chậm rãi đứng lên, còn chưa rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Đại hoàng huynh?”
Nhưng Lan Tĩnh không để ý đến bọn họ, chỉ vội vàng chạy về phòng Nghênh Xuân.
“Chuyện gì xảy ra?” Ngay tại lúc mọi người thực hoang mang, trên TV lại truyền tới tiếng nhạc khủng bố, bọn họ chậm rãi quay đầu, nhìn đến. . . .
“Tiểu hài tử đáng chết này.” Sau khi Lan Khang nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy lời, cũng đi theo mọi người ngã về chỗ cũ.
“Đại a đầu.”
Lan Tĩnh rốt cục ở một khắc Nghênh Xuân muốn đóng cửa phòng đuổi theo cô. Anh chen chân vào, ôm cổ cô.
“Làm sao vậy?”
“Không nên chạm vào tôi.” Cô dùng sức đẩy ra.
“Bổn vương có thể giải thích. Hôm nay bổn vương nói với cô ta, về sau bổn vương sẽ không đi quay phim nữa. Bổn vương sẽ làm việc khác, thậm chí bổn vương không cần đi công tác cũng đã có rất nhiều tiền rồi. Bổn vương sẽ nuôi được em cùng cục cưng rất tốt, em phải tin tưởng bổn vương.”
“Buông.”
“Bổn vương không buông.”
“Tôi sẽ không kết hôn cùng anh.” Cô lớn tiếng nói.
Anh thử muốn đem thân thể cô quay lại, nhưng cô liều mình chống cự, trơn trượt như một con mèo nhỏ không hợp tác, không chịu nghe lời để cho anh như nguyện.
“Vì sao hiện tại em muốn phản kháng bổn vương? Vì sao?”
“Anh dựa vào cái gì bắt tôi không được phản kháng anh? Xã hội này đã không phải là Đường triều bảo thủ, không phải sau khi từng có da thịt chi thân cùng một người đàn ông, liền nhất định phải cùng anh ta cả đời.”
“Đương nhiên phải.” Anh dùng lực bắt lấy bả vai của cô, không cần biết lực đạo xuống tay có thể làm đau cô hay không, chỉ biết mình sắp bị cô làm tức đến điên rồi.
“Bổn vương nói qua, bất kể là ở triều đại nào, bổn vương chính là chỉ cần một mình em, vì sao em còn nghĩ nhiều như vậy?”
Môi cô run rẩy sắc mặt tái nhợt nói không nên lời, chỉ có thể bị động để cho anh nắm lấy, cố nén không khóc ra.
“Nói a! Bổn vương ra lệnh cho em nói.”
“Tôi không cần nói, tôi không muốn nói, anh buông.” Cô như cũ dùng sức giãy giụa.
“Là vì chuyện vừa rồi sao? Nếu như vậy, bổn vương xin lỗi em, lần sau bổn vương sẽ không thế. . . . Nha! Không phải lần sau mà là, em không muốn bổn vương quá mức tiếp cận các cô gái khác, bổn vương đáp ứng em, bổn vương sẽ giữ khoảng cách với bọn họ. Bất quá hiện tại em hẳn là nên tỉnh táo lại.”
“Tôi không thích anh, tôi không muốn gả cho anh.” Cô khống chế không được chính mình, chỉ muốn nhanh chóng thoát đi tất cả, cho nên nói ra miệng là lời không thật lòng.
“Cái gì?” Anh trừng lớn mắt.
“Tôi nói. . . .”
“Bổn vương nghe được, nhưng tại sao em lại nói như vậy? Chính là muốn cho bổn vương ghen sao? Hay là muốn trả thù bổn vương? Vậy em thành công rồi, hiện tại bổn vương thực ghen cũng rất bị tổn thương. Nhưng không có nghĩa là bổn vương sẽ buông tha em.” Anh nghiến răng nghiến lợi biểu thị công khai.
“Anh vẫn chưa rõ sao? Tôi sẽ không ăn dấm chua. Nếu anh cùng một chỗ với thiên kim tiểu thư kia, cô ta sẽ cho anh tất cả, cô ta sẽ cho anh. . . Giấy chứng minh.”
“Cái gì vậy?”
“Giấy chứng minh. . . Trên thực tế, mấy ngày hôm trước tôi có đến chỗ anh làm việc. Khi đó, tôi và cô ta có gặp mặt một lát. . . .”
“Sao bổn vương không biết?”
Đó là bởi vì Văn Thiến Ni căn bản cũng không muốn cho anh biết mình đến.
Quên đi, như vậy cũng tốt.
“Anh phải biết rằng Chứng minh thư đối một người có bao nhiêu quan trọng. Nó có thể cho anh yên tâm thoải mái tiêu sái trên đường lớn, cũng có thể cho anh đi làm thẻ bảo hiểm. Về sau anh sinh bệnh cũng không phải sợ. Quan trọng nhất là phải có Chứng minh thư, anh mới có thể kết hôn sinh con.”
“Nếu là như vậy, bổn vương sẽ đi làm Chứng minh thư.” Anh cúi đầu, vừa ôm vừa hôn cô “Nếu em là lo lắng điều này, bổn vương sẽ nghĩ biện pháp, chuyện này không thể làm khó bổn vương được.”
“Việc này khó khăn, anh không thể làm giả. Văn Thiến Ni nói với tôi, cha của cô ấy có thể dễ dàng làm Chứng minh thư cho anh, vậy nên. . . .”
“Vậy nên như thế nào?”
“Anh hẳn là nên cùng một chỗ với cô ấy. Hơn nữa cô ấy có thể giúp anh trở thành siêu sao Thiên Vương, anh không cần cực khổ đóng phim nhiều tập nữa, anh còn có thể tham gia vào sàn diễn quốc tế. Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ thành công .”
“Bổn vương không phải con hát.”
“A?” Mắt ngấn lệ của cô nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào anh, đáy mắt tràn ngập hoang mang.
“Đây không phải là bởi vì bổn vương trình diễn tốt, mà là bởi vì nhân vật chính là Vương gia cao cao tại thượng. Bổn vương căn bản là không cần diễn, chỉ là đem bản tính thật biểu hiện ra ngoài.”
“Cho nên?” Cô nghẹn ngào hỏi.
“Cho nên em cũng không cần lo lắng, bổn vương đã nói qua, dụng ý hôm nay bổn vương đi tìm cô ta chính là muốn nghỉ diễn. Bổn vương không muốn diễn nữa.”
“Nhưng. . . .”
“Như vậy còn chưa đủ làm cho em yên tâm sao? Vì sao? Chẳng lẽ em thay lòng?” Anh suy nghĩ hỏi.
“Tôi. . . . . .”
Anh đột nhiên cúi đầu, điên cuồng hôn hít lấy cô, bàn tay to muốn kéo y phục của cô.
“Không cần. . . . . .”
“Không! Bổn vương không tiếp nhận không muốn của em, em thuộc về bổn vương, vì sao em muốn cự tuyệt bổn vương? Chẳng lẽ tâm bổn vương em còn chưa rõ ràng sao? Vậy hiện tại bổn vương sẽ dùng hành động thật rõ ràng xác minh cho em xem, như vậy em cũng không suy nghĩ lung tung nữa.”
Cô biết anh muốn làm gì. Anh muốn dùng đôi tay mất hồn cùng cánh môi làm người ta không thể kháng cự kia của anh khiến cô lại hòa tan.
Mà anh cũng dễ dàng làm được.
Bàn tay to của anh kéo áo cô xuống, đem toàn bộ bầu ngực tuyết trắng của cô phơi bày, như bánh bao nóng hổi hấp dẫn mới ra lò.
Vì muốn lần nữa khơi mào lên ham muốn của cô, anh dùng hết tất cả kỹ xảo, thậm chí oán hận mình tại sao không có học hỏi một ít xem người hiện đại thân thiết như thế nào?
Có phải anh làm không tốt hay không, cho nên cô không thích bị anh chạm vào?
Nhưng mặc kệ như thế nào, anh cũng không cho phép Nghênh Xuân đẩy anh ra, cự tuyệt anh.
Anh cúi đầu xuống ngực cô, há mồm ngậm điểm nhỏ mẫn cảm, thêm linh hoạt liếm láp nụ hoa nhỏ giống hoa anh đào màu hồng. Thẳng đến khi nó thức tỉnh ở trong miệng, đứng thẳng.
“Không cần. . . . . .” Điểm nhỏ mẫn cảm bị đầu lưỡi của anh kích thích không ngừng, cô muốn kháng nghị, nhưng cái miệng nhỏ lại nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ vừa mất hồn vừa đáng yêu.
Nhận ra cô có phản ứng, anh tiếp tục vươn tay vuốt ve trên bộ ngực sữa bên kia của cô. Từng trận mùi thơm thuộc về cô bay vào trong mũi anh, càng thêm làm cho anh mê luyến đau lòng.
“Rốt cuộc bổn vương phải làm như thế nào em mới nguyện ý tiếp nhận bổn vương?” Anh trầm thấp, thở gấp nói. Hơi thở lửa nóng giống như đại hỏa nóng bỏng lồng ngực của cô.
Cô nhắm chặt lại hai mắt, cắn chặt đôi môi, không muốn để cho mình thốt ra lời nói mềm lòng.
Không thể sa vào nữa, không thể lưu luyến hơn nữa, người đàn ông này không nên bị một cô gái bình thường như cô làm trở ngại. Cho dù anh quay về không được, cũng nên ở hiện đại cùng một người có tiền có thế giúp anh.
Không thể chậm trễ tiền đồ của anh, nếu cô thật sự yêu anh.
Những lời này là Văn Thiến Ni nói với cô, tuy rằng cô rất không cam tâm, tuy rằng cô biết đây là lời già cỗi…, nhưng cũng là sự thật.
Nếu cô yêu anh, cô không thể ích kỷ trở ngại tương lai của anh.
Nghênh Xuân thực cố gắng tự hỏi ở trong trận điện lưu khoái cảm này thì anh đã bị thân thể xinh đẹp lại gợi cảm của cô gái trước mắt mê hoặc.
Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần cô mềm mại nằm, thì có thể làm cho anh bạo phát. Cũng chỉ có cô mới có năng lực như thế, những cô gái khác một chút hứng thú anh cũng không có.
Nhất định là cô đã hạ lời nguyền trên thân thể anh, làm cho cả đời này anh chỉ có thể điên cuồng vì cô.
Hai tay của anh không ngừng trượt trên da thịt trơn mềm tuyết trắng. Hai nụ hoa nhỏ bị nước miếng của anh lây dính cũng lóe lên ánh sáng trong suốt, thoạt nhìn kiều diễm ướt át, làm cho người thèm nhỏ dãi.
Cô vẫn còn có chút phản kháng liền bị anh gắt gao dùng thân thể ngăn chặn, không thể động đậy. Chỉ có thể vô lực thừa nhận xâm lược của anh.
Bờ môi anh như cũ mút lấy đỉnh nhũ khéo léo của cô, giống như một tiểu nam hài tham lam. Nhưng tay kia thì đã chậm rãi dời xuống động, bắt đầu hướng hoa viên non nớt của cô mà tới. . .
“Không cần như vậy. . . .” Cô bắt lấy cánh tay anh, vô lực muốn ngăn cản, lấy được trả lời lại là ngực bị lực hôn mút càng mạnh mẽ.
“A. . . . . .” Từng trận khoái cảm lập tức khiến thân mình cô mềm nhũn, như là một vũng nước, hòa tan trong khuỷu tay anh.
Trong nháy mắt, cô cơ hồ muốn vứt bỏ tất cả kiên trì, để cho bản thân phóng túng sa vào bên trong âu yếm vui thích của anh, hưởng thụ thế giới ham muốn mất hồn lại cuồng dã.
Nhưng làm sao có thể? Còn phóng túng tiếp như vậy, nếu có một ngày. .