Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 20: Chương 20: Buộc Phải Khất Phục




Hiểu Hiểu chán nản cố thử hoạt động thân dưới, chỉ có thân trên bị trói nên xem chừng cũng không khó chịu mấy, xời, cái hành động trói nghiến nàng với thân cây như thế này chỉ là trò trẻ con? Vương phủ lớn lại canh phòng nghiêm ngặt thế này, dù nàng có bay lên trời hay chui xuống đất cũng không chốn được.

Nhưng chỉ mới tới giờ ngọ của ngày đầu tiên, Hiểu Hiểu đã chính thức bị phơi nắng đến choáng váng đầu óc. Liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, vô lực cúi đầu, trong lòng nàng đã sớm đem 8 đời tổ tông của Đoạn Dịch Trầm ra đích thân ân cần thăm hỏi vô số lần.

“ Lâm tiểu thư.” Đúng lúc này, Tiểu Đậu Tử liền cầm chén nước đi tới.

“ Tiểu Đậu Tử!” Nghe được thanh âm của hắn, Hiểu Hiểu giống như con gà vừa bị cắt tiết sống dậy, hai mắt tròn xoe kinh ngạc ( *bỏ của chạy lấy người* từ “cắt tiết” nguyên dạng là “đánh”, nhưng mà ta thấy cứ hô biến thành như vậy có vẻ hay hơn…mong mọi người đừng ném dép..mà để như vầy cũng biểu cảm ấy chứ nhể? :] khặc khặc…)

“ Lâm tiểu thư, người mau uống chút nước.” Tiểu Đậu Tử thừa dịp thị vệ đi vệ sinh nên nhanh chân mạo hiểm đưa nước lại đây.

“ Ừ ”

Lời vừa rời miệng, cứ nghĩ là không ai đến đâu, ngờ đâu có người liền hét lên. “ Vương gia có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận nàng ta!”

Tiểu Đậu Tử bị thị vệ lôi đi xềnh xệch hết sức khốn khổ, mắt thấy chén nước sắp dâng đến miệng rồi lại còn rời xa chiễm chệ nằm trên mặt đất, Hiểu Hiểu thật sự là khóc không ra nước mắt ( Còn em thì cười chảy cả nước mắt…:))) . Đoạn Dịch Trầm ngươi hay lắm, ngươi giỏi lắm, , cả đời này đều căm ghét ngươi nhất. Ban đầu cứ tưởng rằng ngươi có lương tâm, hiện tại thì xem ra tất cả đều quy về cho chó má ăn hết sạch!

( Tậc tậc, càng ngày càng thấy quý Hiểu Hiểu bởi cái đoạn rủa người :])

Hiểu Hiểu càng nghĩ càng căm, lửa giận ngút người. Nếu hắn thật sự chán ghét nàng, luôn chán ghét nàng, thì vì sao lại tự nhiên đối tốt nàng như vậy? Hại nàng còn sắp tin lời hắn nói.

Thời gian trôi qua, hoàng hôn cũng dần buông xuống, trong vương phủ, bữa tối đã bắt đầu được chuẩn bị. Thế nên, mùi thức ăn cũng bay tán loạn trong không khí, bay tới mũi Hiểu Hiểu, làm cho dạ dày nàng kêu lên mấy tiếng biểu tình không ngừng.

Hiểu Hiểu cắn răng không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh – đại bình tĩnh, ăn cái gì thì bất quá cũng là trôi xuống dạ dày, đi đến đại tràng, cuối cùng biến thành cứt trôi hết qua hậu môn.

Thật vất vả cố gắng chịu đựng, cuối cùng cũng đến buổi tối, Hiểu Hiểu lúc này cũng bắt đầu mơ màng ngủ.

Bỗng nhiên, một thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng nhảy xuống, chậm rãi đến gần, dưới ánh trăng trông hắn thật tao nhã, khuôn mặt tuyệt mĩ có 1 không 2 trên đời.

Mắt liếc nhìn thân thể đang bị trói trên cây kia, môi hắn hơi hơi nhếch lên, mơ hồ gian xảo làm cho người ta sống lưng phát lạnh.

Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, nàng không có chút cầu xin tha thứ, vậy còn 2 ngày nữa, hắn thực sự chờ mong. (Yên tâm, đợi thêm 2 ngày nữa ca ca đến nhận xác…=_=)

Ngày hôm sau mới chỉ tờ mờ sáng, Hiểu Hiểu đã bị tiếng nói của bọn hạ nhân đánh thức. Bởi vì bị trói, máu không được lưu thông thuận lợi, cho nên hai cánh tay cũng sớm mất đi cảm giác, cổ cũng cưng cứng đau mỏi.

Bụng lại đồng thanh réo lên.

Mấy ngày này, ngoại trừ Tô Nhan nhảy đến vui mừng châm chọc khiêu khích ra, thì không ai dám lại gần nàng. Cho nên Hiểu Hiểu đành phải tự cố gắng khuyến khích bản thân vượt qua ba ngày khổ ải.

Ban đêm, đột nhiên gió thồi mạnh hơn.

Trong thư phòng, Đoạn Dịch Trầm đứng lến, đi đến trước cửa sổ. Hắn nhướng mi, vẻ mắt tỏ ra trầm tĩnh.

“ Vương gia.” Từ ngoài cửa một người đi vào.

Hắn liền quay đầu lại, “Trương Ngự, sự tình thế nào rồi?”

Trương Ngự là một nam tử trẻ tuổi rất tuấn tú, hắn đầu tiên là cười, “ Đều làm thoả đáng như Vương gia ra lệnh..” ngừng lại 1 chút “ Thuộc hạ hồi phủ đi qua tiền viện. Nhìn thấy Lâm tiểu thư….”

Đoạn Dịch Trầm nhíu mi, “ Nàng làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.