Hiểu Hiểu trong lòng sợ hãi.
Nàng có thể dùng chút sự tỉnh táo còn lại, nam nhân này, tuyệt đối không phải người dễ chọc!
Đứng bên cạnh hắn là một nữ tử vô cùng im lặng. Khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã điềm tĩnh, trong trẻo tựa như bình minh, sắc đẹp tinh khôi, một đôi mắt sáng như hồ nước sâu mà rộng.
Tô Nhan cười duyên như hoa, hướng nam tử nhún người, “Nhan nhi tham kiến Vương gia.” Lại giả vờ vô tội, Hiểu Hiểu thấy quả muốn chửi đổng.
Đoạn Dịch lười biếng trầm mặc mà nâng đầu lên, “Có chuyện gì ở đây thế này?” Tiếng nói trầm thấp thực dễ nghe, có vài phần khí thái an định.
“Ha ha, Vương gia có điều không biết”, Tô Nhan nhân cơ hội đi đến bên người hắn, Quan Li vốn đang đứng ở đó, chớp mắt, không nói gì nhường chỗ cho nàng.
Tô Nhan làm nũng nói, “Từ lúc Vương gia đi rồi, Lâm Mặc Doanh này liền ỷ Vương gia nhân từ, đến chỗ Nhan nhi, còn cố ý làm Nhan nhi bị phỏng .”
“Ủa? Có chuyện này sao?” Đôi mắt trầm xuống, ánh mắt đảo qua dấu vết phỏng trong tay áo nàng rồi ngẩng đầu cười, “nữ nhân kia thật đúng là đáng chết.” Quay đầu nhìn lại, phân phó hai bên, “Các người mau tới đây giáo huấn nàng một trận.”
“Vâng”, hai bên lên tiếng trả lời.
Tô Nhan liếc mắt qua Quan Li, đáy mắt khiêu khích lộ ra đắc ý.
Quan Li sắc mặt không đổi như đang xem kịch, mà với nàng, bất quá chính là trò khôi hài.
Hiểu Hiểu cố gắng ngẩng khuôn mặt bị sưng đỏ, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ. Ta hẳn không cần trở về hỏi diêm vương lão gia rồi, xem xét tình hình một chút là có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Con bà nó, thử hãm hại ta có kĩ xảo hơn đi, làm như vậy còn chưa đủ trình độ đâu!”
Lời của nàng, làm cho tất cả mọi người trong phòng ngơ ngác.
Đoạn Dịch thở nhẹ, ánh mắt trầm tĩnh khẽ động, khóe môi khẽ cười, hắn đẩy Tô Nhan ra, chậm rãi đi đến, một tay nắm cằm nàng, ngón tay chạm vào gương mặt bị đánh sưng của nàng, đau đến nỗi Hiểu Hiểu phải nhe răng nhếch miệng.
“Ngươi nói cái gì?”
Ngữ khí lạnh như băng ùa vào đáy lòng. Hiểu hiểu bỗng giật mình, ý nghĩ bắt đầu tỉnh táo lại. Mặc kệ như thế nào, hắn ta chính là một Vương gia! Người ta địa vị cao vời vợi hoàn toàn khác xa nàng, chọc vào dễ rơi đầu xuống đất lắm. Hiện tại cũng không phải là thời điểm để thể hiện, trước bảo trụ mạng nhỏ quan trọng hơn.
Mắt đẹp khẽ chớp, vội nhỏ vài giọt nước mắt, “Vương gia à, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không nên làm phỏng phu nhân, lại càng không nên đã sai mà còn không biết nhận lỗi. Ta đã quá đáng, chỉ biết tùy hứng, trút phẫn nộ lên người khác. . . . . . Vương gia ngài lòng dạ rộng lượng, cũng đừng chấp nhặt ta! Tra tấn ta chỉ làm ô uế sự tôn quý của ngài.”
Trong phòng thoáng chốc trở nên mười phần im lặng.
Tô Nhan đứng sững, không nhúc nhích, ánh mắt mở thật to.
Quan Li cũng nhíu mày, không thể tin nhìn Hiểu Hiểu.
Đoạn Dịch mắt khẽ nhướng lên nhìn Hiểu Hiểu khó hiểu , chợt buông tay ra, yên lặng nhìn nàng, “Con gái tội thần, quả nhiên không để cho người ta khinh thường, có thể thay đổi theo hoàn cảnh, thật sự là làm cho bổn vương nhìn với cặp mắt khác xưa a.”