Vương Gia Hãy Nhượng Ta Kiêu Ngạo Một Chút

Chương 12: Chương 12: Thứ Mà Bổn Vương Muốn Chính Là Trái Tim Của Ngươi




Dùng xong bữa tối, lúc Lưu thúc tổng quản tiến vào cũng là lúc Hiểu Hiểu đang ở trong phòng luyện yô-ga.

“Lâm tiểu thư, Vương gia cho mời.”

Hiểu Hiểu nghi hoặc nhíu mi, bất quá chỉ là triệu nàng tới, vì sao lại cần tổng quản của vương phủ đến chuyển lời?

Nhìn Lưu thúc dáng vẻ cung kính, một dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng. Nàng không nói hai lời, nhanh như sét đánh cuộn tròn như quả chuông, nhanh chóng thổi ngọn nến trên bàn, sau đó ở trên giường, kéo chăn trùm đầu… Nhẹ cất tiếng, “Ta đang ngủ!” Lập tức, tiếng ngáy vang lên.

Lưu thúc sững người, nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Hiểu Hiểu nép mình trong chăn, nghe tiếng Lưu thúc đi khỏi mới mở chăn thở ra một hơi.

Đoạn Dịch Trầm buổi tối đột nhiên tìm nàng, có chuyện tốt mới lạ!

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp đó, cửa phòng bị đẩy ra. Hiểu Hiểu cả kinh, lặng lẽ vùi đầu càng sâu vào chăn, ngay cả thở to cũng không dám.

Người mới tới đóng cửa lại, đến gần bên giường, nhìn thấy nữ nhân cuộn thành một đống, bạc môi nhếch lên.

“Thật to gan, dám không coi trọng mệnh lệnh của bổn vương.”

Hiểu Hiểu tâm động một cái, không nghe thấy, nàng không muốn gặp hắn!

“Lâm Mặc Doanh!” Đoạn Dịch Trầm giận dữ.

Hiểu Hiểu không thừa hơi mà trả lời, trở mình một cái, tiếp tục cuộn tròn thân mình trong chăn.

“Ha ha, ” hắn đột nhiên cười khẽ, tiếng cười quỷ dị vang lên trong căn phòng im lặng, thực làm cho da đầu người ta phải run lên. Hiểu Hiểu cắn chặt răng, sống chết cũng giả ngủ!

“Ngươi như vậy, là ám chỉ rằng bổn vương có thể muốn làm gì thì làm phải không?”

Vừa dứt lời, chăn của Hiểu Hiểu bị kéo ra, tiếp theo, thân mình cao to của Đoạn Dịch Trầm lập tức đè xuống.

“A ——” Hiểu Hiểu hét lên một tiếng, mặc kệ vừa giả bộ ngủ, trừng mắt lên, hai tay nắm thành đấm, “Đồ khốn, sắc lang, ngươi mau cút xuống cho ta!“

Đoạn Dịch Trầm bắt được hai nắm tay của nàng, bàn tay to lớn liền cầm chặt,… Một mặt lại gắt gao ngăn hai chân nàng đang đá loạn, dung nhan tuấn tú đối mặt với nàng, mị hoặc cười, “Đây không phải kết quả ngươi muốn sao? Muốn bổn vương tự mình tiến đến, sau đó. . . . . .”Taykia của hắn lả lướt dọc theo đường cong bên ngoài của nàng, chậm rãi vuốt ve, Hiểu Hiểu một trận run rẩy, kêu to, “Bỏ tay ngươi ra! !”

“Ha ha, thân hình mê người này, rốt cuộc đã bị bao nhiêu nam nhân động tới?” Tayhắn không ngừng chạy trên ngực nàng, nắm nơi đẫy đà đó một chút, từ từ như đang tra tấn nàng .

Mắt Hiểu Hiểu hồng lên, “Ngươi, ngươi, không cho ngươi sờ vào nơi đó!” Hai mắt hiện hình viên đạn, hận không thể cắn hắn mấy cái.

“Sao? Nơi này không cho sờ. . . . . . Thế còn, nơi này?“Tay hắn lại theo của bộ ngực nàng đi xuống, qua eo nhỏ nhắn, cuối cùng tới bắp đùi nàng. . . . . .

“Đoạn Dịch Trầm! ! !” Hiểu Hiểu toàn thân đều tức giận đến run rẩy, ngực phập phồng kịch liệt, “Ngươi còn dám, ta liền, ta liền ——“

“Liền như thế nào?” Đoạn Dịch Trầm như ngắm cảnh đẹp, tùy ý thưởng thức nàng xấu hổ, giận dữ cùng bất lực, thực khiến tâm tình hắn rất tốt.

Phải rồi, có thể làm gì đây? Hiểu Hiểu đột nhiên bi ai ý thức được rằng: ở thời cổ đại này, quyền lợi tượng trưng cho hết thảy mọi thứ, nàng ngay cả quyền làm chủ chính mình cũng lực bất tòng tâm, nói gì đến Vương gia Đoạn Dịch Trầm cao quí này.

Dưới tình thế cấp bách, nàng thốt lên, “Ta hận ngươi! Hận ngươi cả đời, thành quỷ cũng không buông tha ngươi!“

Ngoài dự kiến của nàng, Đoạn Dịch nghe được lời nhục mạ nhựng lại lẳng lặng nhìn nàng, cười, nhẹ nhàng nói, “Bổn vương không cần oán hận của ngươi, thứ bổn vương muốn chính là. . . . . . trái tim của ngươi.”

Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn hắn, hắn vừa rồi nói cái gì vậy? Nàng nghe nhầm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.