-Nương Nương! Nương Nương!
Mịch Chi bị tiếng nói đánh thức, cô hé mắt thì liền thấy Tiểu Hồng và Tiểu Mai đứng trước mặt cô.
-Sáng rồi hả?
Mịch Chi há miệng ngáp dài một cái, bất chợt Tiểu Hồng đưa mắt ái ngại nhìn cô rồi khẽ cất giọng nhỏ xíu.
-Đã quá giữa trưa rồi Nương Nương!
Mịch Chi đang ngáp ngon lành liền khựng lại, cô ngủ đến dữ vậy sao. Cái này gọi là nướng đến khét cháy đen rồi còn gì.
Cô muốn ngồi dậy, lập tức cả thân thể ê ẩm, nhức mỏi vô cùng. Hai tay, hai chân dường như rã rời không còn chút sức lực nào. Cả cái lưng cũng đau nốt, cái quái gì đây?
Tiểu Hồng, Tiểu Mai nhanh chóng đỡ lấy cô, thật sự Mịch Chi cảm tưởng như cái cơ thể này không phải là của cô nữa. Cô khẽ nhăn nhó mày liễu, mệt chết cô rồi.
-Nương Nương! Nô tì đã chuẩn bị đồ tẩm bổ cho Người.
Tiểu Hồng một tay cầm chậu nước cho Mịch Chi rửa mặt, súc miệng vừa nói.
-Cảm....à đa tạ nhiều!
Đúng thật là bụng cô kêu đói cồn cào rồi, không ăn gì vào chắc cô cũng khóc thét với nó mất.
Mịch Chi đứng dậy muốn đi đến bàn, nhưng cô lại khuỵ xuống ngay lập tức. Con mẹ gì thế này? Cả chân cũng không đứng nổi? Hoàn toàn không có chút sức nào sao?
-Nương Nương! Cẩn thận!
Hai nha hoàn hoảng hốt đỡ lấy cô, Mịch Chi phải hoàn toàn nhờ lấy hai cô gái này mới có thể đi đến ngồi xuống bàn. Tưng bước đi nhỏ xíu thế
thôi mà cô cảm thấy hạ thân đau rát khôn xiết. Cô liên tục cau có mặt mũi, khổ sở vô cùng. Sao tự dưng ngủ dậy lại như một kẻ bại liệt thế này?
Mịch Chi an toạ xuống ghế, không khỏi bất ngờ trước bàn ăn. Toàn là cao lương mỹ vị, cực phẩm tuyển chọn cho hoàng triều. Cái bụng tham ăn ngay lập tức kêu gào đòi nhét đồ ăn rồi. Thế là Mịch Chi không ngần ngại mà tay nâng đũa nâng chén gắp lấy gắp để.
-Nương Nương! Người thấy mùi vị thế nào? Có vừa ý không?
Tiểu Mai đứng cạnh nhỏ nhẹ cất tiếng, Mịch Chi đang nhét đầy đồ ăn trong họng, nhưng vẫn ráng trả lời.
-Ưm..ngon....ngon...ắm!
-Nghe người nói vậy chúng nô tì yên tâm có thể báo lại cho Vương gia rồi!
Tiểu Hồng hai tay vỗ nhẹ vào nhau, miệng cười hớn hở. Phút chốc Mịch Chi ngưng lại, liền không khỏi cảm thấy khó hiểu.
-Tại sao phải báo cho hắn?
Tiểu Mai liền nhảy vào đáp lại.
-Tất cả món ăn này là do Vương gia căn dặn làm cho Nương Nương! Trước khi ra khỏi phủ Vương gia còn dặn rất kỹ bảo nô tì phải chăm sóc Nương Nương thật tốt.
Hai mắt Mịch Chi tròn xoe, đồng tử như co lại, cô buông đũa buông chén rồi phun mớ đồ ăn trong họng mình ra, miệng không ngừng đai nghiến.
-Ta không cần! Ai cần hắn quan tâm chứ! Thật chỉ muốn nôn thôi, dẹp đi, dẹp hết đi!
Mịch Chi bỗng dưng như nổi điên, cô hét lên khiến hai nha hoàn hoảng sợ tột độ. Cô đứng dậy muốn đi khỏi phòng nhưng thân người uể oải không thể đi nổi, cô lại muốn khuỵ xuống.
Hai nha hoàn đỡ lấy cô, Mịch Chi thật sự nổi giận rồi. Bất giác cô nhớ đến đêm qua, Tử Lạc đã bức cô uống xuân dược, hành hạ cô đến chết đi sống lại.
Cô nhìn lại thân thể mình, nhìn lại tình trạng hiện giờ của mình. Hai mắt cô đỏ hoe ngấn nước, môi nhỏ giận đến run mấp mấy, nước bọt nuốt xuống không ngừng.
Cả đêm qua hắn hành hạ cô, hắn làm cô ra nông nổi này. Rốt cuộc Mịch Chi cô đây làm lỗi gì với hắn, tại sao hắn hết lần này đến lần khác bức ép cô.
Mịch Chi uất ức tột cùng, hai mắt cô nhắm lại làm dòng lệ nóng chảy dài ra má phấn, cô giận, cô tức đến cả môi răng run lên cầm cập. Tuyệt nhiên lại không để phát ra tiếng khóc.
-Mặc kệ ta, ra ngoài đi...
Cô hất tay hai nha hoàn ra khỏi người mình, cố níu vào vách mà đi chậm đến bên giường.
Tiểu Mai, Tiểu Hồng không thể cãi lệnh chủ tữ, hai cô nhanh chóng dọn dẹp tất cả rồi lui ra.
Mịch Chi nằm xuống giường, lúc này không còn ai bên cạnh nữa. Cô hoàn toàn có thể khóc được rồi. Khóc thoải mái chẳng sợ ai thấy.
Cô nằm đó cắn răng mà khóc, cô nhớ nhà, cô nhớ cha mẹ, cô nhớ bạn bè của cô. Tại sao cô lại chịu cái cảnh này cơ chứ?
Tử Lạc hắn nào có xem cô là thê tử, hắn đơn giản xem cô cũng như những nữ nhân mua vui khác mà hắn đã từng trêu ghẹo.
Nhưng cô khác họ ở chỗ, là cô mang danh phận Vương phi, là thê tử của hắn. Phải chịu giam lỏng thanh xuân cả đời trong cái biệt phủ này, bên cạnh một phu quân biến thái, hoạn dâm như hắn.
Nghĩ ngợi càng nhiều Mịch Chi khóc càng to hơn, từng cơn nấc nghẹn cứ thế dâng lên trong cổ họng mỗi lúc một nhiều. Cô chỉ cầu xin trời thương xót cho cô, ai đó mang cô ra khỏi đây đi! Cô sắp không chịu được nữa rồi.
Tử Lạc vừa từ phủ của Cố đại nhân trở về, hắn thường xuyên lui tới với Cố đại nhân chỉ để uống trà đàm đạo, hoặc là đánh cờ.
Hắn mở nhẹ cửa bước vào phòng, liền thấy Mịch Chi nằm gọn trên giường, cô không đắp chăn, trời sương lại lạnh khiến cả người cô cuộn tròn lại như con mèo nhỏ.
Chiều nay trông thấy cô quá mệt mỏi, xanh xao nên Tiểu Hồng đã mau chóng gọi Thái y đến chẩn bệnh. Đúng thật là vị Nương Nương này của họ không khoẻ, cảm mạo tấn công cộng thêm thể lực bị hao hụt rất nhiều nên càng khiến cơ thể trông tiều tuỵ như vậy.
Tử Lạc chậm rãi đi đến ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng đưa tay kéo chăn bông đắp lên người cô.
Chợt hắn thấy mắt cô có vẻ sưng, chóp mũi vẫn còn đỏ ửng, hàng mi cong dường như vẫn còn ươn ướt bởi thứ gì đó đọng lại.
Tử Lạc khẽ đưa tay lau đi chúng, bất chợt làm Mịch Chi tỉnh giấc.
Cô mở nhẹ mắt, vừa trông thấy trước mặt mình là ai cô liền hốt hoảng ngồi dậy, hai tay giữ chặt chăn bông trước ngực. Thạt sự cô sợ hắn, cô rất sợ hắn.
Tử Lạc thoáng sững sốt, mọi khi nàng rất uonge bướng rất muốn đôi co với hắn. Sao bây giờ bộ dạng nàng lại trở nên thế này?
Hắn quan sát, rồi chợt nhíu nhẹ đuôi mắt khi thấy hai tay trước ngực Mịch Chị đang ra sức cấu chặt chăn bông, không ngừng run lên từng cơn.
Nàng ta sợ hắn? Nàng kinh khiếp hắn ư?
Tử Lạc nghĩ đến đây liền không khỏi khó chịu trong lòng, nhưng rồi đột nhiên lại thấy kỳ lạ. Cái cảm giác từ xưa đến giờ hắn chưa bao giờ có với bất kỳ nữ nhân nào. Đó là áy náy! Hắn cảm thấy có lỗi với nàng ta?
Tử Lạc như không tin được bản thân mình đang nghĩ gì. Hắn hít một hơi thật sâu, giọng điệu ôn tồn.
-Bổn vương nghe gia nhân nói nàng không chịu ăn uống gì. Nàng đang không khoẻ, vốn phải tẩm bổ đầy đủ.
Mịch Chi thoáng sững người, hắn đang ra vẻ quan tâm cô? Dối trá thôi, con người tàn nhẫn như hắn nào biết quan tâm đến ai ngoài bản thân mình.
-Đừng giả nhân giả nghĩa, ngươi cút đi.
Mịch Chi gằn giọng, nhưng không thể giấu đuoc sự run sợ trong đó.
Lúc này Tiểu Hồng mở cửa bước vào, tren tay đang cầm bát thuốc.
-Vương gia!
Tiểu Hồng thi lễ, chợt Tử Lạc nhìn lên bát thuốc trên tay cô liền cất giọng.
-Để Bổn vương! Ngươi lui ra!
Tiểu Hồng thoáng ngạc nhiên, cô phận là nha hoàn, cũng rất mong chủ tữ của mình được sủng ái. Cô đi đến để bát thuốc lên tay Tử Lạc rồi đi khỏi.
Mịch Chi hai mắt căng thẳng nhìn hắn, càng lúc cô càng co rúm cả thân người.
-Ta bảo ngươi cút, sao còn ngồi đây?
Tử Lạc chậm rãi đưa mắt nhìn cô, ánh mắt của hắn lúc này khác lạ vô cùng. Tuy vẫn là đôi mắt sắc lãnh, nhưng bây giờ dường như chứa một gì đó rất đượm tình trong đó.
-Có bệnh thì phải uống thuốc! Nàng uống xong Bổn vương sẽ đi.
Tử Lạc tay vừa cầm thìa khuấy nhẹ bát thuốc, vừa ôn nhu nói.
Mịch Chi càng thêm kinh ngạc, tên Vương gia này laii muốn giở trò gì đây? Cứ luôn đeo bộ mặt giả tạo này mà ra dáng một phu quân tốt với cô, thật khiến cô càng thêm lo sợ, kinh khiếp.
-Không! Ta không uống! Ngươi biến khỏi đây đi, mang cả chén thuốc đó đi. Đi đi!
Mịch Chi gào lên, hai tay càng ra sức giữ chặt chiếc chăn trên người mình hơn.
Tử Lạc nhíu mày nhìn cô, hắn biết nữ nhân trước mặt đang rất hoảng sợ hắn. Hắn hoàn toàn không muốn làm hành động gì khiến nàng ta thêm kinh khiếp. Hắn cố nén giọng, nén lại sự nóng nảy trong người.
-Bổn vương sẽ đút thuốc cho Nàng! Đừng bướng nữa!
Tử Lạc vừa nói vừa tiến lại gần Mịch Chi, cô hoảng loạn tột độ, hắn lại muốn làm gì, trong bát thuốc hắn cầm liệu lại có thứ quái quỷ gì trong đó không? Cô chỉ muốn yên bình một chút thôi cũng không được sao?
-Ta không cần, Ngươi đi đi....
Mịch Chi tay đưa ra đẩy lấy hắn, khiến bát thuốc trên tay bị đổ lấy một ít ướt ngoại bào của hắn.
Tử Lạc cau mày, đôi mắt sắc lãnh đó lại nhìn xoáy vào cô.
-Thật xấc xược!
Hắn gằn giọng, vẻ mặt coi bộ có vẻ giận dữ. Mịch Chi nhìn thấy nét mặt đó của hắn khiến cô rùng mình, liền muốn kéo chăn bông mà trùm kín người.
Ngay lập tức Tử Lạc nhanh chóng nắm lấy chăn bông mà giật mạnh, Mịch Chi kinh khiếp chưa kịp phản ứng đã bị một tay hắn ghì lấy siết chặt cả thân người.
Tay còn lại hắn giữ chặt cằm của cô, Mịch Chi hai mắt tròn xoe hoảng hốt khi Tử Lạc áp sát mặt vào.
Môi nhỏ của cô laii bị hắn phủ lấy. Mịch Chi cố ra sức vùng vẫy, nhưng hắn vẫn siết chặt lấy cô, rốt cuộc hắn muốn làm gì đây? Cô đã đủ mệt mỏi lắm rồi.
Chợt mày liễu cô khẽ cau có, vẻ mặt khó hiểu khi cảm thấy một thứ gì đó vị đăng đắng đang lấp đầy trong khoan miệng cô.
Cô kinh ngạc nhìn Tử Lạc, hắn cũng đang mở mắt nhìn lấy cô. Bốn mắt nhìn nhau nhưng ánh nhìn hoàn toàn khác. Cô thì hoảng loạn, còn hắn vẫn điềm tĩnh âm lãnh khôn cùng.
“ực ực” - từng ngụm thuốc chảy dài xuống cổ họng cô.
Tử Lạc hết cách, chỉ có thể dùng miệng hắn mà bón thuốc cho nữ nhân ương bướng này.
Hương vị nơi cánh môi cô cùng vị thuốc đắng hoà quyện lại với nhau khiến tâm trí hắn có phần mơ hồ. Cả Mịch Chi cũng thế, cõi lòng cô như sắp bị hắn làm cho vỡ tung rồi.
Tử Lạc buông cô ra, ngón tay hắn khẽ lướt qua cánh môi cô, lau đi một ít thuốc còn hoen ở khoé miệng.
-Hoá ra....Vương phi muốn uống thuốc thế này!
Khốn kiếp! Tử Lạc khốn kiếp không thể nào có một phút giây nào nghiêm túc, hắn lúc nào cũng muốn trêu ghẹo cô cho hả dạ.
Nhìn nụ cười trên cánh môi đáng ghét kia của hắn khiến Mịch Chi càng thêm nổi điên.
Cô muốn hét lên liền bị hắn áp môi hôn lấy lần nữa. Đầu lưỡi ấm nóng của hắn càn quét trong miệng cô, ra sức hiếp đáp chiếc lưỡi đinh hương non nớt của cô. Như thể hắn muốn liếm sạch vị thuốc trong miệng cô vậy!
Mịch Chi cựa quậy một cách bất lực, thần kinh cô bị hắn bức hết lần này đến lần khác sắp bị đứt ra đến nơi rồi. Hai mắt cô đỏ hoẻ, bắt đầu ngấn nước. Cổ họng đã nấc nghẹn đủ khiến Tử Lạc nghe thấy.
Hắn chậm rãi mở mắt, rồi rời khỏi môi cô. Mịch Chi im lặng không nói thêm lời nào, cũng không chống trả.
Cô chỉ khóc, nước mắt giọt ngắn giọt dài cứ thế lăn dài trên gò má nóng bừng. Cô không còn sức để kháng cự nữa, cô thật sự mệt rồi.
Tử Lạc hai bàn tay áp lên má lau đi thứ làm hoen ố dung nhan kia của cô.
Chẳng hiểu sao lúc này hắn lại ôn tồn, nho nhã vô cùng.
-Nghỉ ngơi đi!
Giọng nói trầm mặc, dịu dàng kia của hắn là sao chứ? Hắn lại muốn qua mặt cô, muốn gạt lấy cô bằng gương mặt tuấn tú cùng cử điệu nho nhã kia sao?
Bất chợt hai tay Tử Lạc ghì lấy vai Mịch Chi mà đè cô nằm xuống giường, cô hoảng loạn muốn chống trả nhưng bỗng dưng nhìn thấy nét mặt điềm đạm không hề tồn đọng một chút sắc dục nào của hắn khiến cô có phần ngạc nhiên.
Và quả thật Tử Lạc không hề làm gì cô, hắn để cô nằm ra giường, tay kéo chăn bông đắp ngang ngực cô rồi chậm rãi ra khỏi phòng. Hai mắt Mịch Chi chớp chớp, cô vô ý nhìn lên bát thuốc rỗng trên bàn lòng tự dưng lại thấy kỳ lạ.
Rốt cuộc tên Tử Lạc này là một người thế nào? Tại sao con người hắn, nét mặt hắn, hành động của hắn lúc nào cũng khiến người khác mang chút khó hiểu như vậy?