Lãnh, là vô chừng mực lạnh lẽo!
Tô Tần cảm giác đầu tiên đó là 1 cỗ khí lạnh chết chóc, tứ chi của nàng
dường như bị đông cứng lại, động liên tục 1 đầu ngón tay cũng không có
sức, hô hấp cũng trở nên tê cóng, mỗi 1 lần hô hấp cảm giác giống như là dùng 1 cây kim châm hung hăng đâm vào phổi.
Nàng thật không muốn tỉnh lại, thế nhưng ở trong tiềm thức, lại có cái thanh âm không ngừng ở bên tai nàng kêu to, muốn nàng tỉnh lại.
Nàng nhíu chặt chân mày, hơi mở mắt ra, đập vào mi mắt lại là 1 chiếc giường lớn cổ kính khắc hoa mẫu đơn, được che đậy bằng sa trướng đẹp đẽ như
máu, xuyên thấu qua sa trướng mơ hồ có thể nhận thấy 1 tấm bình phong
bằng ngọc.
Đây là nơi nào?
Là Diêm La Điện sao?
Nàng nghi hoặc, dường như cũng không giống trong truyền thuyết là âm trầm
kinh khủng, không chỉ không kinh khủng, mà còn có chút xa hoa!
Uhm, đau đầu!
Nàng dùng sức xoa nắn 2 bên huyệt thái dương, lông mi nhăn xiết lại, giữa
lúc nàng đau đầu muốn nứt ra, thì 1 đạo âm thanh trong sáng mà thấp
thuần thanh khiết truyền vào trong tai.
_ Còn chưa có tỉnh?
_ Không có! - Lúc này là thanh âm của 1 cô gái.
_ Ân, đi cho nàng mớm thuốc, đem nàng cứu tỉnh, chờ nàng tỉnh, lập tức
nói cho chủ tử, chủ tử là đang chờ đáp lời! - Nam tử trong lời nói tựa
hồ mơ hồ có chút ý nôn nóng.
Chủ tử, là ai? Tô Tần còn đang nghi hoặc thì 1 giọng nói vang lên.
_ Tuân mệnh! - Thanh âm thẳng thắn lưu loát, có vẻ lão luyện.
Ngay sau đó, ngoài sa trướng vang lên tiếng bước chân của nữ tử nhẹ nhàng,
Tô Tần mở to mắt chống lại con ngươi thăm hỏi của nữ tử kia.
4 mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, hô hấp đều ngưng trệ.
A!
Đột nhiên nữ tử che miệng lại muốn thét chói tai, chỉ là thanh âm còn chưa
ra, liền bị Tô Tần 1 chưởng bổ vào trên đầu vai, tại chỗ hôn mê bất
tỉnh.
Đem nữ tử đỡ trên giường, kéo chăn đắp cho nàng, sau đó nàng xoay người, ra khỏi sa trướng.
Vừa mới bước ra sa trướng 1 khắc kia, nàng cảm giác như bị sét đánh trúng mà cứng còng, đầu óc trống rỗng.
Nàng bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người, nàng há to mồm, thật lâu cũng
không thể khép lại, cuối cùng nàng lấy lại tinh thần, lấy tay tha trụ
cầm, dùng sức khép lại.
_ Này, đây là nơi nào?
Cửa sổ bằng gỗ chạm hoa tinh xảo, tinh mỹ trong suốt sa trướng mỏng, đồ gốm làm thủ công chế tác tinh luân hoàn mĩ, còn có các đồ dùng trong nhà
tao nhã lộ ra phong cách cổ xưa, không 1 chỗ không lộ ra 1 loại hơi thở
cổ đại, cái loại này thấu nhập tâm cốt làm cho Tô Tần đáy lòng lộp bộp,
ánh mắt của nàng hạ xuống, nàng cảm giác có điểm nghi hoặc, kia sàn nhà
sáng bóng như gương, kiến trúc bày trí này nàng 1 chút cũng không thấy
bất luận cái gì 1 loại cách thức bố cục hiện đại.
Tô Tần lập tức mở cửa, vừa nhìn ra bên ngoài, 1 cỗ kinh hô theo đáy lòng bỗng nhiên mạnh mẽ nhảy ra, khóe miệng có chút co quắp:
_ Mẹ ơi, đây là nơi nào a! Không phải là mình xuyên không rồi chứ!