Không phải chứ! Lại nằm mơ, mà còn là xuân ~ mộng! Vì sao gần đây luôn làm
mộng kỳ quái như thế, nằm mơ cũng thì thôi, còn phát ra thanh âm làm cho người ta nổi cả da gà như vậy!?
Ngẫm lại, Tô Tần đánh cái rùng mình, chẳng lẽ thật là muốn tìm bất mãn!
Tay ấn lên vai phải, vết thương nơi đó lần thứ 2 được người băng bó kỹ, đã
không còn cảm giác bỏng rát muốn thêu đốt, thay bằng thư thái mát lạnh,
lại xoa đôi môi, đầu ngón tay tựa hồ còn có thể chạm được ôn nhu triền ~ miên.
Ha hả ——————
Khóe miệng thư thái tiếu ý hiện lên, bất quá khi nàng nhìn thấy trong gương
trên người của mình đầy dấu đóa anh đào đỏ tươi kia, vui sướng thoáng
cái liền bị lửa giận trong nháy mắt xông lên diệt sạch.
_ Nha nha, ngươi tên dâm trùng khốn kiếp! Đừng để cho ta tìm ra ngươi, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ngươi! - Tô Tần bộc phát ra 1 trận rống giận.
_ Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? - Hạnh nhi nghe được rống giận của nàng, vội vã từ bên ngoài đi vào.
_ Không có việc gì! - Tô Tần lập tức chỉnh sửa lại áo- Hạnh nhi, ngươi thấy Nốt Ruồi Đen đâu không?
Tiểu tử này từ đêm đó đến bây giờ cũng không có xuất hiện, mất tích sao!
_ Này, tiểu thư, người còn không biết a…- Hạnh nhi vẻ mặt ngượng nghịu.
_ Chuyện gì xảy ra? - Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện, không phải đã kêu hắn chạy trước rồi sao!
_ Hắn vì cứu tiểu thư người, chính mình đi Lục Phiến môn tự thú…- Hạnh
nhi có chút nhỏ giọng nói- Nói vương phủ hỏa là hắn phóng, vì thế, Âu
Dương tuần bổ liền đem hắn bắt…
_ Cái gì! - Tô Tần lập tức kinh hô- Đúng là đồ ngu ngốc! - Uổng phí nàng
hi sinh lớn như vậy cứu hắn, hắn cư nhiên 1 chút cũng không hiểu biết
quý trọng!
_ Tiểu thư, ngươi muốn đi đâu? - Hạnh nhi thấy nàng vô cùng lo lắng mặc
vào y phục, sau đó hừng hực chạy ra ngoài, liền vội vàng hỏi.
_ Đi Lục Phiến môn! - Nha nha, nàng phải đến nơi đó cấp tên kia 1 cái tát, hảo đánh tỉnh hắn!
_ Ngươi vô cùng lo lắng như thế là muốn đi đâu! - Nhất mạch yếu ớt réo rắt thanh âm vang lên ở bên tai.
Tô Tần ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy mỗ phúc hắc hầu tử chính nhàn
nhã ở khúc quanh hành lang, 2 mắt lộ ra biếng nhác, nhàn nhạt liếc nhìn
nàng, khóe miệng hiện lên mỉm cười.
Ngạch! Không phải chứ!
Tô Tần dưới đáy lòng khóc thét, nàng và hắn có duyên đến thế sao! Nàng
chân trước vừa mới ra môn, hắn chân sau liền đứng ở ngay đây.
Nàng thậm chí hoài nghi, hắn có phải hay không là ở ngay cái gian phòng sát vách phòng nàng, xuất hiện thật đúng lúc như thế!
_ Đừng kinh ngạc nhìn ta như vậy, ta ngụ ở sát vách phòng ngươi! - Tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, Tư Mã Hằng trực tiếp trả lời nghi
hoặc của Tô Tần.
Ngạch ————————
Lần này Tô Tần thực sự muốn khóc, người này giống như là sợ chính mình bỏ
chạy, cư nhiên chạy đến nơi đây đặt 1 gian phòng, ở vương phủ hảo hảo
không chịu, chạy đến nơi đây chẳng lẽ là muốn coi chừng nàng sao!
Xem ra hắn là hạ quyết tâm muốn cùng mình hao tổn chơi 1 ván!
_ Ha hả, khó có được Hằng vương gia tẫn trách như thế! - Tô Tần nở 1 nụ
cười tươi, hướng hắn đi đến- Như vậy Hằng vương gia, tiểu nữ tử bây giờ
muốn đi Lục Phiến môn, không biết vương gia có hay không muốn đi cùng?
Nha nha, nếu hắn muốn xem chừng mình đến như vậy, nàng cũng không thể phụ 1 phen “Tâm ý” của hắn được, vật tẫn kỳ dụng trong mọi trường hợp luôn
luôn đúng, đúng không! (Cái gì có thể xài được triệt để thì cứ xài)
_ Hảo! Bây giờ ta và ngươi là 2 con châu chấu bị trói chặt trên cùng 1
sợi dây, ngươi đến chỗ nào, ta dĩ nhiên là sẽ theo tới chỗ đó! - Khóe
miệng khoái ý vung lên, tạo 1 cái nhếch mép đầy xấu xa nhưng vẫn đủ đầu
độc nhân tâm.
Tư Mã Hằng bán liếc khởi 2 tròng mắt, trong mắt quang hoa lưu chuyển, nụ cười kia lại có chút làm say mê mắt người xem.
Tô Tần lúc này sửng sốt, tâm không hiểu liền rạo rực thình thịch, nhìn
thấy nụ cười đầu độc của hắn, trên mặt của nàng cư nhiên có chút hơi
nóng lên.
_ A, tiểu thư, mặt của ngươi còn đang đau sao? - Hạnh nhi đi tới bên
người nàng, nhìn thấy Tô Tần vẻ mặt đỏ ửng, có chút bận tâm hỏi.
_ Nga, mặt còn chưa khỏe sao? Còn đau không? - Nghe vậy, Tư Mã Hằng lúc
này lại có chút nghiêm túc tiến sát vào mặt Tô Tần, vươn tay, nhẹ nhàng
mà vuốt ve, thần thái hơi khẩn trương.
Run rẩy ——————
Tay hắn vừa mới xoa mặt của nàng, thân thể liền như là bị 1 cỗ điện lưu bắn trúng, sắc mặt ngày càng hồng hào, bên tai càng thêm 1 mảnh đỏ tươi.
Tô Tần phản xạ có điều kiện lui về phía sau mấy bước, tránh được tay hắn,
biểu tình có chút mất tự nhiên, ánh mắt phiêu động nhìn chung quanh,
cũng không dám nhìn hắn.
Tư Mã Hằng tay cứ như vậy lăng ở giữa không trung, nàng tránh trong 1 chốc kia, đáy mắt hắn xẹt qua 1 mạt không vui, mau liền chính hắn cũng không kịp cảm thấy được.
Bầu không khí dị thường quái dị, tựa hồ có chút cứng…
_ Ta, không có việc gì, chúng ta hay là trước đi đi! - Tô Tần vội vã đánh cái giảng hòa.
Tạm thời trước đem cái loại cảm giác kỳ quái này quăng qua 1 bên, vẫn là
trước đi nộp tiền bảo lãnh chuộc cái tên Nốt Ruồi Đen ngu ngốc kia mới
là quan trọng!
_ Cũng tốt…- Tư Mã Hằng thu tay, lần thứ 2 khôi phục như trước biếng nhác tà mị, căn bản nhìn không ra bất luận cái gì cảm xúc.
Còn nhiều thời gian, không phải sao…
Tô Tần vội vã đi tới trước cửa Lục Phiến môn.
_ Uy, xin hỏi, Âu Dương tuần bổ của các ngươi có ở đây không? - Tô Tần đứng ở ngoài cửa lớn, mặt mang tiếu ý lấy lòng.
Ha hả, đều nói đánh người không đánh người mang khuôn mặt tươi cười, nàng
cố ý hạ thấp giọng cầu người như vậy, vị Âu Dương tuần bổ kia tổng sẽ
không phải không biết điều cự tuyệt người từ ngàn dặm xa xôi tới chứ!
Kết quả…
_ Ngươi là ai, Âu Dương tuần bổ chúng ta cũng không rảnh rỗi gặp người
tùy tiện đâu! - Kết quả là đối phương quăng thẳng 1 câu này vào mặt
nàng.
_ Cái gì gọi là người tùy tiện! - Tô Tần lúc này sắc mặt có chút khó coi, đều không phải nói không đánh người mang khuôn mặt tươi cười sao, vì
sao hắn còn 1 bộ biểu tình “Ngươi không phải là lão đại thì biến”!
_ Vị huynh đài này, phiền phức ngươi đi vào thông báo 1 tiếng, nói Hằng
vương gia tới- Tư Mã Hằng tay cầm chiết phiến, 1 bộ biểu tình “Ta chính
là lão đại”.
Nếu như nói ở cổ đại cái gì trong bóng tối vẫn có thể tỏa sáng như hào vang dù là người mù cũng hiểu được đạo lí này, không sai, có 1 danh hào
tuyệt đối vang dội chẳng khác gì “Giấy vạn năng thông hành”!
Không ngoài sở liệu, đương thời gian đối phương nghe được “Hằng vương gia” 3 chữ này, trên mặt lập tức đôi khởi ân cần cười.
_ Hằng vương gia mời vào! - Ngay sau đó hắn cúi đầu 90 độ cúc cung đúng tiêu chuẩn “Nhật Bản”, cung kính ý mời bọn họ tiến vào.
Nha nha, đây là đối biệt đãi ngộ a, thế nhưng có phần cũng quá trắng trợn
đi! Tô Tần dưới đáy lòng cực độ khinh bỉ “Lục Phiến môn” 1 hồi!
_ Chờ 1 chút! - Đúng lúc này, trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện 1 người mặc quan bào ———— lại là nữ tử!
Sắc mặt như phù dung, mặt mày thanh tú, quỳnh mũi lăng môi, tóc đen được
cột cao lộ rõ diện mạo, bó bằng quan thao lam sắc, mặc quan bào bó sát
người cùng sắc, ống hài cũng cùng sắc cao đến đầu gối.
Vì sao Tô Tần lại có 1 bộ chớp mắt cũng không thèm chớp, bởi vì đối phương mặc rõ ràng là mặc nam trang, thế nhưng giữa trán lại tản mát ra anh
khí hiên ngang của nữ tử.
Nhìn nữ tử trước mắt 1 thân anh khí bừng bừng phấn chấn mặc nam trang, Tô
Tần cảm thấy có câu thơ cổ nói rất chuẩn xác, hùng thỏ chân nhanh như
sóc, thư thỏ mắt mơ màng, song thỏ cùng đi, an có thể phân rõ ta là hùng thư!
_ Âu Dương tuần bổ hảo! - Người vừa rồi dẫn bọn họ tiến vào lập tức lại cung kính đối nàng 1 cái thi lễ.
Người và hắn quan hệ thế nào? _ Nàng là Âu Dương tuần bổ, Âu Dương Phi! - Tô Tần kinh ngạc không ngớt, đem Âu Dương Phi nhìn lại nhìn.
Tô Tần từng nghe Nốt Ruồi Đen đề cập qua người này, khi đó Nốt Ruồi Đen
đem hắn nói hết sức thần thông quảng đại, nói nếu không phải là hắn đủ
cơ linh, đã sớm bị vị kinh thành đệ nhất tuần bổ này cấp bắt được.
Thế nhưng, mã có thất đề, người có thất đủ, luôn luôn linh hoạt như cá
chạch Nốt Ruồi Đen không nghĩ tới chính là hắn cư nhiên sẽ bại ở trong
tay của mình.
Bởi vậy Nốt Ruồi Đen cho ra 1 cái kết luận như thế này —— nói mình so với
mèo còn linh hoạt hơn, so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, thẳng ra là 1
“Cọp mẹ”! 1 người sao có thể đối phó cùng lúc 3 loại động vật, thật sự
là lực bất tòng tâm, vì thế hắn thua tâm phục khẩu phục!
Nha nha, nghe xong lời của hắn, Tô Tần tức giận đến thẳng cắn răng! Nào có người ca ngợi người khác như thế!
Vì thế, Tô Tần còn hung hăng đánh hắn 1 hồi.
Khi đó Nốt Ruồi Đen còn lớn tiếng kêu oan uổng, nói hắn đây là đang khen chính mình, nào có người được khen, còn đánh người chứ!
Tô Tần khi đó liền cực độ không nói gì, nàng nhìn 1 cái từ trên xuống dưới chỗ nào cũng giống người nha, chỗ nào là giống động vật chứ, còn dám
gọi là ca ngợi!
Khi đó Tô Tần ở trong tưởng tượng, vị Âu Dương tuần bổ này hẳn là 1 nam tử
cao lớn uy mãnh, thế nhưng, sự thực luôn luôn ngoài ý liệu.
Nhìn lại vị tư thế oai hùng hiên ngang nữ tuần bổ này, Tô Tần cảm thấy, câu
“Khăn trùm không cho tu mi” dùng để hình dung nàng là chuẩn xác nhất!
_ Bọn họ là ai? - Âu Dương Phi đến gần bọn họ, 2 mắt lại nhìn chằm chằm
Tư Mã Hằng, giữa ánh mắt dò xét mang theo vài phần cảnh giác.
Có lẽ là xuất phát từ cao thủ so cao thủ nên có cảm giác nhạy cảm, theo
trực giác Âu Dương Phi thấy nam nhân trước mắt này không hề đơn giản,
dưới cặp kia biếng nhác như là che giấu trong hai mắt lộ ra vẻ quang
mang lợi hại, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả làm cho nàng rất
chán ghét, nàng không thích nam nhân quá mức khôn khéo như vậy.
Đồng dạng, Tư Mã Hằng cũng nhìn vị nữ tử giả nam trang đứng trước mắt này
thậm chí là có chút hứng thú, 1 nữ tử phẫn thành nam trang hành tẩu
trong phủ nha đã là chuyện kinh thiên, không chỉ riêng là chuyện nàng là nữ tử, mà còn tiếng tăm lừng lẫy kinh thành đệ nhất bộ khoái, liền là
nam tử cũng đều cảm thấy khâm phục.
Bất quá, hắn không thích nữ tử cường thế như vậy, hắn vẫn tương đối thích…
Chuyển con ngươi nhìn về phía nha đầu bên cạnh cũng đang đồng dạng kinh ngạc,
khóe miệng tiếu ý trong bất tri bất giác chậm rãi hiện lên…
_ Ngạch…- Tô Tần phát hiện, từ lúc gặp mặt, 2 người kia ngoại trừ cùng
xem xét đối phương, còn 1 loại thái độ giương cung bạt kiếm khẩn trương.
Chậm rãi, trong không khí có 1 luồng mùi thuốc súng lan tràn…
Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết trời sinh đối địch!
_ Vị này chính là Hằng vương gia, vương gia, vị này chính là Âu Dương
tuần bổ chúng ta- Nhân gia trực tiếp bỏ quên tồn tại của Tô Tần, vì 2
người giới thiệu qua lại.
Tô Tần bất đắc dĩ thở dài, ai kêu nàng là vô danh tiểu tốt, lại không thể
dùng danh hào Nhan Phi Tuyết, như vậy quá mức rêu rao, vì thế, nàng hiện nay chỉ là 1 lính quèn!
_ Nga, thì ra là Hằng vương gia a, thất kính thất kính! Không biết vương
gia lần này đến đây có việc gì sao? - Âu Dương Phi trên mặt từ thủy tới
chung cũng không có xuất hiện 1 tia hay 1 điểm tâng bốc, tương phản, khi nàng nghe nói danh hào đối phương xong, đáy mắt lại xẹt qua 1 mạt chẳng đáng.
Tô Tần đáy lòng trộm cười, xem ra Tư Mã Hằng người này ở bên ngoài cũng
không được người ưa lắm, mà nghe nói là vị ghét ác như thù kinh thành đệ nhất tuần bổ này, càng đối loại hoàng thân quốc thích này cười nhạt.
_ Âu Dương tuần bổ…- Người bên cạnh thấy nàng đối vương gia thái độ hững
hờ như vậy, có chút gấp, len lén lôi kéo vạt áo của nàng, lại rước lấy
của nàng 1 cái lườm.
Tô Tần lúc này lại đối vị nữ hào kiệt này vạn phần bội phục, có thể không
xem trọng địa vị của người khác ngoại trừ nàng, hiện tại lại thêm 1!
Tư Mã Hằng không có vì của nàng lãnh đạm mà tức giận, chỉ là khẽ mĩm cười
nói- Bản vương hôm nay là mang bằng hữu đến đây thăm hỏi.
_ Vương gia muốn thăm hỏi là người phương nào? - Âu Dương Phi vừa nghe
hắn là đến có chuyện, thế là lập tức làm ra 1 bộ sắc mặt giải quyết việc công đến đối hắn.
Tư Mã Hằng như trước đạm đạm nhất tiếu- Chính là vị tiểu huynh đệ ngày hôm trước đến đây tự thú, tự xưng phóng hỏa thiêu hủy phủ vương gia kia!
Nghe vậy, Tô Tần giật mình nhìn hắn, đáy lòng nghi hoặc nhảy lên cao, vì sao hắn biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy, kỹ càng tỉ mỉ liền ngày cụ thể đều
biết!
Nhìn hắn kia tự phụ tươi cười, mắt Tô Tần đã từ từ liễm khởi, xem ra nàng cần phải hảo hảo mà điều tra 1 phen…
_ Nga, ngươi nói thế nhưng là cái hắc tiểu tử kia! - Trong giọng nói là khẳng định.
_ Phải, chính là hắn! - Tô Tần lập tức tiến lên- Thỉnh cầu Âu Dương tuần
bổ có thể dàn xếp 1 chút, làm cho chúng ta đi vào thăm hỏi hắn.
Âu Dương Phi lúc này mới chuyển con ngươi nhìn đến Tô Tần, cô gái trước
mắt xinh đẹp linh lung, mày liễu mắt trong thật đẹp, giữa mặt mày lại có 1 đạo giảo hoạt quang mang như ánh sáng ngọc tinh quang, làm cho người
ta trước mắt sáng ngời.
_ Ngươi quan hệ thế nào với hắn? - Âu Dương Phi hỏi.
_ Nga, ta là bằng hữu của hắn, bạn rất thân rất tốt! Hắn ngoại trừ ta ra
liền không còn có bằng hữu nào khác! - Tô Tần vội vàng nói- Vì thế, xin
cho chúng ta gặp mặt 1 lần đi!
Vì có thể thuyết phục Âu Dương Phi, Tô Tần lần thứ 2 phát huy một hồi kỹ
năng diễn dịch của mình, 2 mắt hơi có chút phiếm hồng, ánh mắt thành
khẩn, nói đến sinh động, nàng thu song quyền (Giống như đang cầu nguyện đó), 2 mắt mang theo ánh nhìn cầu xin.
Ngạch ————————
Âu Dương Phi lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử như vậy, trong mắt rõ ràng có 1
chút giảo hoạt, nhưng ánh mắt khẩn cầu này lại làm cho người ta không
đành lòng cự tuyệt.
_ Được rồi, các ngươi đi theo ta! - Cuối cùng nàng vẫn là gật đầu đáp ứng .
_ Bạn rất thân, có bao nhiêu hảo? - Đi theo phía sau Âu Dương Phi, Tư Mã Hằng hỏi Tô Tần.
Hắn đối với đối phương mới theo từ trong miệng của nàng chạy ra kia, thập phần để ý, rất tốt, bạn rất thân…
Bên tai không ngừng vòng quanh những lời này, đáy lòng có 1 thanh âm đối
với mình nói, đối với nàng mà nói, bạn rất thân rốt cuộc ý vị như thế
nào! Hắn nhất định phải biết!
_ Ngạch, cái kia, bạn rất thân chính là, ý tứ chính là so với sinh tử chi giao thiếu chút nữa, so với bằng hữu bình thường tốt hơn 1 chút! - Tô
Tần 1 lòng chỉ muốn nhìn thấy Nốt Ruồi Đen ra thế nào rồi hung hăng đánh hắn 1 trận, đối với sắc mặt cùng dụng ý của Tư Mã Hằng lúc này lại
không có để ý nhiều.
_ So với sinh tử chi giao thiếu chút nữa, so với bằng hữu bình thường tốt hơn 1 chút…- Tư Mã Hằng ninh khởi chân mày, đây coi như là cái trả lời
gì chứ!
_ Như vậy, ta đối với ngươi mà nói, là cái loại bằng hữu nào? - Mặc dù
biết hỏi như vậy có chút ngốc, thế nhưng, tâm luôn luôn không nhịn nỗi.
_ Ngạch…- Tô Tần căn bản không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, thân thể sửng sốt, cước bộ chậm lại.
Tư Mã Hằng không chú ý tới sự khác lạ của nàng, đụng phải nàng, Tô Tần
thân thể liền 1 cái lảo đảo, rồi rơi vào trong ngực của hắn.
_ Yaa…- Tô Tần vội vã xoay người, muốn nói xin lỗi, 1 mạt nhàn nhạt mùi vị đạo quen thuộc yếu ớt vòng vào giữa hơi thở.
A ————————
Vị đạo này, rất quen thuộc, tựa hồ ở nơi nào ngửi qua…
Tô Tần chậm rãi túc khởi chân mày, đáy lòng lại nổi lên vô số dấu chấm hỏi, đến tột cùng là ở nơi nào ngửi qua đây?
2 tròng mắt hé ra, chẳng lẽ là…