Vương Gia Ly Hôn Đi

Chương 68: Chương 68: Tại sao là nàng!




_ Ta, muốn có cái này… …- Tô Tần chỉ vào 1 vật trên người hắn.

_ Này… …- Tư Mã Duệ nhíu mày.

_ Không thể sao? - Tô Tần ngẩng đầu lên- Xì, biết sớm mà, nam nhân cam đoan không đáng tin, bất quá chỉ là miếng ngọc thui, không muốn cho thì thôi!

Tư Mã Duệ cúi đầu nhìn, kia khối ngọc trên cổ, tinh xảo đặc sắc, có khắc bàn long hàm châu bạch ngọc treo ngược trụy (Ta nghĩ là chạm hình rồng ngặm châu ngọc), trong mắt xẹt qua 1 mạt tiếu ý.

_ Ngươi thực sự muốn nó? - Hắn chỉ mảnh ngọc treo giữa cổ, khóe miệng lại vung lên 1 tự nhiên độ cung.

_ Tóm lại có cho hay không! - Tô Tần liếc hắn 1 cái- Dù sao, cũng không phải đặc biệt gì gì đó, ta không có nó thì cũng không sao!

Kỳ thực nàng là rất muốn, từ lần đầu tiên nhìn thấy mảnh ngọc treo trên cổ hắn, nàng liền tham diên hồi lâu (Nổi lòng tham).

_ Ha hả, dục cự hoàn nghênh, không thành thực! - Tư Mã Duệ điểm điểm cái trán của nàng- Rõ ràng rất thích, ngoài miệng nhưng vẫn là rất chặt!

_ Sai, kia gọi là lấy lùi để tiến! - Nhìn thấy trong mắt của hắn lóe ra duệ quang, Tô Tần liền biết, tâm tư của nàng bị hắn xem thấu, cũng không muốn cùng hắn giả ngu.

_ Ha hả, xem ra ngươi tựa hồ hiểu được không ít binh pháp chi đạo, nói 1 chút xem, còn có cái chiêu số gì là ngươi chưa đánh ra? - Tư Mã Duệ buông nàng ra, ngồi ở đầu giường.

_ Ngươi không nên cố tả hữu mà nói lạc đề, chúng ta bây giờ nói là mảnh ngọc của ngươi, không phải cái binh pháp gì! - Tô Tần cũng ngồi dậy, sửa sang lại xiêm y.

_ Ngươi thực sự muốn? - Đây là hắn lần thứ 2 hỏi- Chẳng sợ nó đối với ngươi mà nói sẽ là 1 loại tai nạn? Ngươi cũng muốn!

_ Ngươi thực sự phiền, ta nói, chỉ cần là thứ Tô Tần ta coi trọng, liền tuyệt đối sẽ không buông tay, khối ngọc này ta xem thích, ngươi liền thẳng thắn 1 câu, cho hay không!

Xì, ngươi càng nói mơ hồ, bản tiểu thư lại càng cảm thấy hứng thú!

_ Hảo! Chỉ cần ngươi có thể lấy hạ nó ta liền cho ngươi! - Tư Mã Duệ cười nói, hắn biết không cho nàng thử 1 lần, nàng tuyệt đối sẽ không hết hy vọng, dù sao bùa chú này đặc biệt ngoại trừ “Nàng”, không người thứ 2 nào có thể cởi xuống, cho dù là nha đầu trước mắt này cũng không được, để nàng thử xem, chết tử tế phần này tham niệm.

_ Cái gì?! - Tô Tần dùng tay móc ngoáy lỗ tai, không thể tin được hỏi- Ta không nghe lầm chứ?

_ Ngươi không có nghe sai, ngươi không phải đã nói phàm là thứ nào đều phải dựa vào chính mình động thủ mới có thể thu được sao, như vậy lần này liền đổi ngươi tới thực tiễn 1 chút cam kết của ngươi đi!

Ngạch —————— Tô Tần cảm thấy khóe miệng co quắp, ngươi nha, đừng tưởng rằng lấy loại mượn cớ này có thể dọa lui bản tiểu thư, vọng tưởng!

Tư Mã Duệ cười ngày càng trộm- Ha hả, đừng nói ta trước không nhắc nhở ngươi, này thất thải thằng thế (Dây tết) nhưng do thất chủng màu sắc cá giảo thằng bện mà thành, đao kiếm cũng khó chém đứt, hỏa thiêu không cháy, trừ phi ngươi là… …

Hắn lời còn chưa nói hết, Tô Tần liền thân thủ vòng phía sau cổ hắn, đem trên cổ hắn cái kia dùng thất thải thằng cởi ra.

_ Ngươi xem, còn nói cái gì rất khó cởi ra, nói mơ hồ như vậy, bản tiểu thư vừa xuất mã chuyện gì cũng giải quyết xong! - Tô Tần cầm bạch ngọc thất thải thằng đắc ý ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện- Thế nào, bản tiểu thư rất lợi hại đi, nhìn ngươi còn có thể nói gì, hiện tại sợi dây cùng mảnh ngọc này đều thuộc về ta! Ngươi không thể nuốt lời nga!

1 lúc lâu sau, bên tai cũng không có truyền đến thanh âm của Tư Mã Duệ, Tô Tần tò mò đưa mắt hướng hắn nhìn lại, lại phát hiện, Tư Mã Duệ vẻ mặt khiếp sợ, nhìn Tô Tần mắt đều không chớp 1 cái, cứ như vậy ngơ ngác nhìn nàng, thật lâu không có mở miệng.

_ Uy, ngươi làm sao vậy? - Tô Tần vươn tay ở trước mắt hắn quơ quơ- Nên sẽ không thụ kích thích đi!

_ Ngươi, ngươi thực sự đem nó lấy xuống? - Hắn tựa hồ mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, 2 tay đột nhiên đè lại bả vai của nàng, trong ánh mắt lộ ra khiếp sợ cùng không hiểu- Vì sao, vì sao lại là ngươi!

_ Không phải ta, thì là ai! - Tô Tần nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm mảnh ngọc trong tay mình, vội vã thu vào- Kia, là ngươi nói, có thể cởi xuống liền cho ta! Ngươi cũng không thể nuốt lời a!

_ Không phải, Tần Nhi, đem vật này cho ta, ngươi không thể lấy nó! - Nói Tư Mã Duệ thân thủ muốn cướp lại vật trong tay nàng.

Hắn cho rằng không còn có người có thể lấy nó, hắn vốn chỉ là muốn trêu chọc nàng 1 chút, lại không từng nghĩ, ác mộng lần thứ 2 lại xuất hiện, hắn sẽ không lại làm cho bi kịch lần thứ 2 tái diễn, lần này, hắn nhất định phải ngăn cản!

_ Ta không cho! - Tô Tần vội vã đem ngọc thạch nhét vào trước ngực, vỗ ngực 1 cái nhíu mày nói- Có bản lĩnh, ngươi tới lấy, cơ hội chỉ có 1 lần, lấy không được, liền thuộc về ta!

_ Tần Nhi, đừng làm rộn, cái vật này nó tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì, cầm nó đối với ngươi không có tốt, đem nó cho ta! - Tư Mã Duệ có chút lúng túng đảo qua liếc mắt 1 cái ngực của nàng, sau đó nhanh chóng bỏ qua 1 bên ánh mắt, khuyên nhủ nói.

_ Quy tắc trò chơi, ngươi có thể từ chỗ này lấy ra được, nếu không được, nó liền thuộc về ta!

Tô Tần âm thầm oán thầm, nha, liền biết ngươi không thật muốn cho ta nha, không nghĩ tới ta sẽ lấy xuống được đúng không, hiện tại bị ta cầm xuống, ngươi lại hối hận nha! Muốn lấy về, không có cửa đâu!

_ Hảo, là ngươi nói, vậy đừng trách ta! - Tư Mã Duệ lại như là ăn quả cân, quyết tâm xong, cư nhiên vươn tay hướng ngực của nàng mà tới.

_ A… …- Tay hắn còn chưa có đụng tới Tô Tần, nha đầu kia chính mình trước hết hét ầm lên, sau đó thừa dịp Tư Mã Duệ ngây người trong nháy mắt, bưng bộ ngực hướng ra ngoài chạy.

Lúc Tô Tần đang đắc ý, thân thể lại lăng không bay lên, sau đó 1 thiên huyền chuyển, nàng liền bị Tư Mã Duệ ném tới trên chăn bông.

_ Tư Mã Duệ, ngươi tiểu nhân lật lọng này! - Tô Tần lại bị hắn đặt ở trên giường, sau đó nàng liền số chết vũ động tứ chi, hướng hắn chủy đánh, hoặc đá, tượng như dã tính mười phần tiểu mèo hoang bàn mở lợi hại nanh vuốt, quơ.

Rơi vào đường cùng, Tư Mã Duệ đơn giản đem toàn bộ thân thể chăm chú đặt ở trên người của nàng, thế là, 2 người lợi dụng ái muội tư thế nằm ở trên giường.

Trong lúc nhất thời, tứ mắt tương đối, hỗn loạn hô hấp quấn vòng quanh đây đó… …

_ Tư Mã Duệ, ngươi đi xuống, nếu không ta sẽ hô! - Tô Tần đỏ gương mặt lên, thở phì phì mắng, bởi kịch liệt vận động, làm cho ngực của nàng trên dưới kịch liệt phập phồng, vậy đối với mềm mại kề sát hắn cường tráng cơ ngực, đỏ rực chớp mắt hiện lên, chỗ bên tai 1 mảnh đỏ bừng.

_ Ngươi có thể thử xem, nhìn xem có ai dám vào lúc này xông tới! - Tư Mã Duệ ngoắc khóe miệng- Ngoan ngoãn nghe lời, đem khối ngọc này trả lại cho ta, tin ta, nó đối với ngươi mà nói tuyệt đối không phải là vật gì tốt!

_ Nói dối! - Tô Tần hé ra mặt đỏ bừng, mắng- Ngươi là cái nói dối không thua kém đại hỗn đản!

Tư Mã Duệ thở dài 1 hơi, bất đắc dĩ lắc đầu- Được rồi, xem ra ta phải hảo đành tự mình động thủ! - Vươn 1 tay đem 2 tay của nàng áp lên đỉnh đầu, sau đó giơ ra 1 tay hướng ngực của nàng đi tới.

_ Ngựa chết, ngươi dám bính ta 1 chút thử xem! - Tô Tần nhíu chặt chân mày, trừng lớn 2 mắt, nhìn hắn, rống lớn nói- Cứu mạng a, phi… … …

Chữ phía sau còn chưa ra, liền bị 1 đôi băng nhu môi, tất cả ngôn ngữ đều bị hắn nuốt vào trong bụng.

1 tay ngăn chặn tay nàng, 1 cái tay khác chính đưa về phía ngực của nàng chuẩn bị đem mảnh ngọc lấy ra, Tô Tần như thế 1 kêu, hắn luống cuống thần, trong lúc hoảng loạn, hắn đành phải dùng miệng đến ngăn chặn của nàng thét chói tai.

Chỉ là lần này hôn so với trong dự đoán sâu triền, lần đầu tiên, Tư Mã Duệ cảm thấy 1 loại cảm giác tuyệt vời khó có ngôn ngữ nào hình dung, kích động tim của hắn, làm cho hắn kìm lòng không đậu muốn loại cảm giác này tiếp tục nữa, thân thể ép chặt nàng, hắn thân dài quá cổ, áp hướng đôi môi của nàng.

Xoạch ———— 1 thanh thúy tiếng vang, Tô Tần chỉ cảm thấy đáy lòng có thứ gì đó văng tung tóe khai, sau đó vật nào đó từ nơi đó chảy ra, có điểm như là cảm động, kích động, còn có chút tiểu nữ tử e thẹn tình cảm đem trái tim của chính mình chậm rãi tràn đầy mãn, thân thể ở trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, không thể động đậy.

2 tay chăm chú nắm lấy tay áo hắn, trên mặt đỏ bừng, 1 đôi linh động trong mắt tràn đầy trong suốt nước quang, mở thật lớn, nhìn trước mắt phóng đại khuôn mặt tuấn tú, Tư Mã Duệ cảm giác được thân thể nàng cứng ngắc, mở mắt ra, nhìn nàng.

Lúc tứ mắt tương đối, bọn họ cứ như vậy cầm cự, tương hỗ đối diện, thật lâu, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.

Trong giây lát, 1 đạo yêu mỵ ửng đỏ bay tới tiến vào, sau đó hé ra phóng đại yêu mị khuôn mặt ra chen vào giữa mặt 2 người bọn họ.

_ Các ngươi, ở trên giường để làm chi? - Hồng y mỹ nhân đột nhiên xuất hiện ở đầu giường, thò đầu ra, nhìn Tô Tần liếc mắt 1 cái, lại nhìn 1 chút Tư Mã Duệ liếc mắt 1 cái, trừng mắt nhìn.

_ A!!!! - Mấy giây qua đi, Tô Tần đột nhiên la hoảng lên, sau đó 2 chân 1 cái đạp, đem còn đang sững sờ Tư Mã Duệ đá xuống giường, sau đó kéo qua chăn bao lấy chính mình, vẻ mặt đỏ bừng trừng mắt tchật vật không chịu nổi Tư Mã Duệ.

_ Ha hả, xem ra ta lại đến không đúng lúc, quấy rầy các ngươi, tiếp tục đi! - Hồng y mỹ nhân cười, sau đó dùng 1 loại cực kỳ ái muội ánh mắt nhìn 2 người trên giường, thong thả ưu nhã xoay người rời khỏi phòng.

Tích mồ hôi —————— Tô Tần cùng Tư Mã Duệ thái dương đồng thời tích ra 1 đại tích mồ hôi hột, không hẹn mà cùng quay đầu, nhìn nàng, trong lòng đồng thời kinh ngạc nói, nữ nhân này rốt cuộc là người hay quỷ, vì sao bước đi đều không có tiếng!

_ Ngựa chết! Ta cảnh cáo ngươi, gần chút nữa, ta trực tiếp trát ngươi 1 châm! - Tô Tần thở phì phì 1 bên cầm lấy tay hung hăng xoa đôi môi, 1 bên tay cầm chặt ngân châm, 2 mắt nhìn chằm chằm Tư Mã Duệ- Nói, vì sao khối ngọc này không thể cho ta, này rốt cuộc có bí mật gì! Còn có, ngươi đêm nay nhất định phải đem tất cả sự tình đều nói với ta rõ ràng, nếu không, đừng mơ tưởng ta bỏ qua!

Nha nha, không công cho hắn chiếm tiện nghi, tức chết nàng! Hôm nay nàng sẽ biết rõ ràng tất cả sự tình, nếu không, nàng quyết định sẽ không bỏ qua!

Tư Mã Duệ rất nhanh chỉnh lý hảo dung nhan, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm mặt nói- Ta đã nói rồi, có 1 số việc, ngươi vẫn là không nên biết hảo!

Tô Tần nhìn thẳng uy hiếp của hắn, giơ ngân châm hướng hắn tới gần- Nếu như ngươi nói cho ta biết chân tướng, ta đem khối ngọc kia trả lại cho ngươi, nếu không, ta sẽ trực tiếp lấy kim đâm ngươi, chính ngươi suy nghĩ đi!

Tư Mã Duệ nhìn nàng, lắc đầu- Tần Nhi, nói cho ta biết, ta, nên bắt ngươi làm sao bây giờ?

_ Không phải rau trộn là được rồi! - Tô Tần nhún vai- Hơn nữa ta cũng 1 trong đương sự, ta tuyệt đối có quyền lợi biết chân tướng sự tình!

Tư Mã Duệ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, có lẽ, nàng biết ngược lại là kiện chuyện tốt, dù sao, chuyện này cũng lừa không được nàng bao lâu.

_ Như vậy ngươi bây giờ liền nói cho ta biết, đầu tiên, cái gì là lời nói dối che giấu chân tướng ở phía sau? - Nàng đối việc này vẫn canh cánh trong lòng.

_ Được rồi, nếu là ngươi thực sự muốn biết… …- Câu nói kế tiếp còn chưa xuất khẩu, Tư Mã Duệ liền phát hiện, Tô Tần chính cầm ngân châm hướng hắn trát đến, hắn lập tức giơ 2 tay lên- Lời nói dối che giấu chân tướng ở phía sau, chính là bọn họ nói với ngươi cũng chỉ là lời nói dối có thiện ý! Bọn họ thực sự không hi vọng ngươi bị thương tổn!

_ Ta mặc kệ cái gì thiện ý cùng phủ ý, chỉ cần là lời nói dối đều là không đúng! - Nàng chán ghét bị lừa dối, chẳng sợ đó là 1 lời nói dối có thiện ý, nhưng, lời nói dối chính là lời nói dối!

_ Còn gì nữa không, tại sao là ta, tại sao là Nhan Phi Tuyết? Ta cùng nàng trong lúc đó rốt cuộc có quan hệ gì?

_ Ta biết đến không nhiều, ta chỉ biết là, đó là 1 loại nghi thức trao đổi, 1 loại nguyền rủa cùng linh hồn có liên quan – Tư Mã Duệ cúi đầu nhìn khối ngọc trong tay Tô Tần kia- Đó là 1 đời thuật sư Hằng Bắc Đẩu sáng chế thuật trao đổi linh hồn, ta không biết hắn vì sao phải làm như vậy, thế nhưng, Tần Nhi, của ngươi xuyên việt, ta tin tuyệt đối không phải 1 hồi ngoài ý muốn.

_ Ta cũng tin- Tô Tần vừa nghĩ tới khi đó nhìn thấy mèo con trắng như tuyết trên trán có hồng tâm nhỏ kia, nàng có sở cảm giác, đây hết thảy tuyệt đối không phải trong tưởng tượng đơn giản như vậy, thế nhưng nàng lại thủy chung không có thể thấu đáo hiểu trong đó ảo diệu.

_ Nói như vậy, ngươi cùng bọn họ ngay từ đầu liền biết cái thánh nữ kia không phải thật? - Cho tới bây giờ nàng mới biết được nguyên nhân chân chính.

_ Đúng vậy…

_ Nhưng là các ngươi còn đang diễn trò, vì sao, ai mới là thánh nữ chân chính?

Tư Mã Duệ lần này không trả lời nàng, chỉ là thật sâu nhìn nàng.

_ Ngươi…- Tô Tần nhìn chính mình, lại nhìn hắn 1 chút, trong lúc bất chợt, nàng lắc lắc đầu- Không, không, ngươi nhất định là nhìn lầm rồi, không… …

_ Không, chúng ta sẽ không nhìn lầm…- Nói hắn từ trong ngực lấy ra ngọc linh lung, ở trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt nàng.

_ Chúng ta? - Tô Tần nhíu mày nhìn hắn- Chỉ chính là ai?

_ Sự tình nguyên nhân gây ra xuất xứ từ 1 truyền thuyết lâu đời, nghe đồn ở Hắc Lâm có 1 tọa viễn cổ chi mộ lưu lại thánh nữ truyền kì, thế là ở 18 năm trước, phụ hoàng của ta cùng phụ thân của ngươi, còn có thần y Sở Bất Phàm ở cdưới sự hướng dẫn của thuật sư Hằng Bắc Đẩu, cùng tới nơi cái Hắc Lâm này tìm kiếm thánh nữ chi mộ trong truyền thuyết.

_ Thánh nữ chi mộ? - Tô Tần nhưng là lần đầu tiên nghe nói ở trongng Hắc Lâm lại có như thế 1 cổ mộ.

_ Nghe đồn ở cổ mộ lý cất giấu 1 quyển 《Võ mục di thư 》, có quyển sách này chẳng khác nào đoạt được vũ khí cường hữu lực trong thiên hạ.

_ Vì thế phụ thân của các ngươi cùng phụ thân ta cùng nhau đến nơi này, như vậy bọn họ tìm được thánh nữ chi mộ sao? - Tô Tần có chút hiếu kỳ, quyển sách này lý rốt cuộc viết cái gì, lại có uy lực lớn như vậy.

_ Bọn họ tìm được thánh nữ chi mộ, chỉ là… …

Tô Tần nhìn hắn- Bọn họ tìm được quyển sách kia?

_ Phải, chỉ là tự trên thư văn thập phần kỳ quái, vì vậy không ai có thể thấu hiểu, ngay cả 1 đời thuật sư Hằng Bắc Đẩu cũng không có thể hiểu thấu đáo ảo diệu bên trong.

_ Về sau thế nào? - Tô Tần cảm thấy trong lúc này nhất định đã xảy ra chuyện gì, thế cho nên mới có chuyện sau đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.