Vương Gia Ly Hôn Đi

Chương 97: Chương 97: Tâm ý Dạ Lãnh




Tô Tần liếc hắn 1 cái, giá con ngựa trực tiếp hướng “Tư Hương viên” mà đi.

Hồ Thanh Ca thở dài, nhận mệnh theo sát ở phía sau nàng.

Âu Dương Phi có chút chán nản cúi đầu, mặc dù có chút thương tâm, bất quá nàng vẫn không có ăn Tô Tần giấm chua, dù sao người phía trước gặp hắn không phải là mình!

Bạch Hi Liên nhìn 3 người phía trước, cũng lắc lắc đầu, rõ ràng là tam giác yêu, còn lại là tam giác yêu vô vọng!

_ Dạ công tử, ngươi không cùng đi? - Bạch Hi Liên phát hiện Dạ Lãnh không có hướng cùng 1 hướng mà đi, liền hỏi.

_ Dạ Lãnh ngươi muốn đi nơi nào? - Tô Tần nghe vậy, dừng ngựa lại, xoay người hỏi.

_ Nga, ta có việc cần đi làm 1 chút, lát nữa sẽ tới Tư Hương viên cùng các ngươi họp mặt! - Dạ Lãnh nói xong hướng bọn họ gật đầu cười, liền giá mã hướng 1 cái phương hướng khác đi đến.

Nhàn nhạt vàng rực soi sáng ở trên người của hắn, quần áo bạch y phiêu nhiên, tự nhiên xuất trần, cùng Hồ Thanh Ca tà mị hoàn toàn bất đồng, khí chất của hắn trung càng nhiều 1 chút vị đạo không ăn nhân gian khói lửa phiêu dật, phảng phất kia trên 9 tầng trời, thanh dật tuấn lạnh tiên nhân, chỉ có thể xa quan không thể tiết ngoạn yên!

Trong lúc nhất thời, Bạch Hi Liên có chút xuất thần nhìn ở vàng rực trung phiêu nhiên lướt qua Dạ Lãnh, đương lúc nàng nhìn thấy hắn kia tự nhiên cười, tâm mỗ 1 chỗ bị hung hăng đụng phải 1 chút, một khắc kia, có thứ gì đó trú vào trong lòng.

_ Hảo! - Tô Tần không nói gì thêm- Hi Liên, chúng ta đi thôi!

_ Nga! - Bạch Hi Liên thu hồi ánh mắt- Tần nhi, đây là Tư Hương viên mà ngươi nói sao, thật lớn a! - Khi bọn họ đến, Bạch Hi Liên lập tức liền bị trước mắt 1 vườn túc cầu lớn như vậy hấp dẫn lấy!

Vào vườn, Bạch Hi Liên càng kinh ngạc nói không ra lời, trước mắt đứng 1 đám nữ tử, nhìn thấy Tô Tần cùng Hồ Thanh Ca hậu đều cung kính hướng bọn họ cúc cung, lớn tiếng nói- Hoan nghênh Tô tiểu thư, Hồ trang chủ!

Bạch Hi Liên lập tức bị bậc trận thế đồ sộ này làm kinh ngạc, nàng ngạc nhiên nuốt xuống 1 ngụm, len lén lôi kéo Âu Dương Phi bên cạnh hỏi- Âu Dương, đây là có chuyện gì?

Hồi lâu cũng không thấy nàng trả lời, Bạch Hi Liên vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Âu Dương Phi cũng đồng dạng là vẻ mặt ngạc nhiên, trên gương mặt đó biểu tình cũng không so với chính mình hơn bao nhiêu.

_ Không biết! - Âu Dương Phi cũng chưa từng thấy qua như vậy trận thế, lắc lắc đầu, thế là các nàng lại đưa mắt đều hướng về phía Tô Tần.

_ Ha hả, mọi người đều có khỏe không! - Nàng đi lâu như vậy, không có người nào tới nơi này đập bể chứ?

_ Bẩm Tô tiểu thư, mọi chuyện đều tốt! - Nói chuyện là 1 hồng y nữ tử, tuyết trắng da thịt phủ dưới lớp hồng diêm lẳng lơ xiêm y, lại là nói không nên lời mỹ lệ.

Âu Dương Phi phát hiện nàng mặc dù là đối Tô Tần nói chuyện, thế nhưng ánh mắt lại là phiêu hướng đứng Hồ Thanh Ca bên cạnh, kia đáy mắt ý ái mộ nhưng lại như vậy rõ ràng.

Âu Dương Phi nhìn nàng kia lại cúi đầu nhìn chính mình, 1 bộ nam trang trang, đích xác không bằng… … …

Tô Tần hài lòng gật gật đầu, ánh mắt lại ở trong lúc lơ đãng thoáng nhìn Âu Dương Phi trong nháy mắt đó buồn bã, nhìn lại Hồ Thanh Ca, nàng liền hiểu rõ trong lòng.

An bài xong tất cả hậu, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Tô Tần tìm được Âu Dương Phi, lôi tay nàng liền đi ra ngoài.

_ Ngươi muốn ta cùng ngươi có chuyện gì sao?

_ Bồi ta tâm sự!

Âu Dương Phi thấy nàng mang theo chính mình vào 1 trà lâu, tò mò hỏi- Ở Tư Hương viên không thể nói sao, tại sao phải tới nơi này?

_ Tiểu nhị ca, 1 bình hoa lê bạch tốt nhất, cùng mấy thứ nhắm rượu! - Tô Tần kéo nàng ngồi xuống ở vị trí sát cửa sổ trên lầu 2, sau đó chỉ vào người lui tới trên đường, cười hì hì nói với nàng- Ở trongng vườn liền chỉ có 1 soái ca có thể nhìn, ở đây có thể nhìn thấy rất nhiều soái ca, 1 bên tâm sự, 1 bên nhìn soái ca, bao nhiêu cảnh đẹp ý vui a!

Âu Dương Phi nghe vậy, nhất thời trên mặt bay ra N đường hắc tuyến, nha đầu này, lại là này tâm tư!

_ Sao vậy, ngươi không thích? - Tô Tần nghiêng đầu, hướng nàng trừng mắt nhìn, sau đó chỉ vào 1 nam tử đi qua trên đường- Cái kia, cái kia lớn lên cũng không sai, thế nào, còn có cái kia, cái kia bộ dáng cũng rất đẹp mắt, ta nói nè Tiểu Phi Phi… …

Tiểu Phi Phi?! Âu Dương Phi lông mày nhảy lên, tên đáng ghét như vậy, cũng chỉ có Tô Tần mới nghĩ ra.

_ Trên thế giới này thật rất nhiều soái ca, ngươi nên thường ra ngoài đi nhiều vòng 1 chút, đừng luôn 1 lòng 1 dạ đứng ở Lục Phiến môn lý, nơi đó đều là nam nhân cao lớn thô kệch, cả ngày 1 thân mồ hôi hôi thối, ở nơi đó ngươi căn bản tìm không được nam nhân so với Hồ Thanh Ca càng suất!

_ Nói bậy bạ gì đó, ta lúc nào nói qua ta thích… …- Âu Dương Phi vừa mới nói ra khỏi miệng, nàng liền hối hận, nha đầu này cư nhiên để ý tới mình!

_ Ha hả, đừng không có ý tứ, thích liền thích, cần gì phải xin lỗi! - Tô Tần cười, vì nàng rót 1 chén rượu- Bất quá, tên kia đích xác rất tuấn mỹ, thích hắn cũng rất bình thường, bất quá, nếu như không phải 2 tâm cùng vui vẻ, là tương tư đơn phương thì sẽ rất khó qua!

Nhìn ra được Âu Dương Phi ái mộ Hồ Thanh Ca, thế nhưng, Tô Tần căn bản không nhìn thấy theo đáy mắt Hồ Thanh Ca kia phân đồng dạng ái mộ, mỗi lần Hồ Thanh Ca nhìn Âu Dương Phi trong ánh mắt chỉ có ý kính phục, mà dựa vào hiểu biết nàng đối Hồ Thanh Ca, cái tên kia thích Âu Dương Phi khả năng thật rất thấp!

_ Ngươi đến nơi này chính là vì cùng ta nói chuyện này? - Nhìn soái ca, nói soái ca? Âu Dương Phi quyết định vẫn là không nói thêm tiếp về chuyện này, nàng biết Hồ Thanh Ca không thích chính mình, nhưng nàng cũng không thể ngăn cản được chính mình đi thích hắn, coi như là đơn phương yêu mến cũng tốt, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn là được rồi!

Hazz —————— Tô Tần thở dài, nguyên lai tình yêu thực sự sẽ làm 1 người trở nên tê dại, ngay cả Âu Dương Phi như vậy sang sảng 1 người, cũng tránh không được trở nên tầm thường.

_ Đương nhiên không chỉ chuyện là này! - Tô Tần cười khẽ nhấp 1 ngụm tiểu rượu, sau đó nhẹ gõ mặt bàn- Ta còn chờ soái ca!

_ Ngạch? - Âu Dương Phi cho là mình nghe lầm- Ngươi nói soái ca sao?

_ Thật có soái ca?! - Âu Dương Phi cơ hồ không tin được lỗ tai của mình.

_ Xuỵt… … hắn tới! - Tô Tần vội vã đem Âu Dương Phi kéo xuống, chỉ vào theo dưới lầu đi tới 1 gã tử y nam tử nói- Chính là hắn!

Theo phương hướng nàng chỉ nhìn lại, quả nhiên thấy được quần áo tử y tuấn nam, hợp với kia lạnh lùng sắc bén khí chất, đích thực là cái khó gặp cực phẩm nam tử, bất quá, Tần nhi làm sao biết hắn sẽ tới nơi này?

_ Hắn là ai? - Âu Dương Phi thấp giọng hỏi.

_ Là sứ giả Thủy Nguyệt quốc Lãnh Dạ Hoàng! - Tô Tần cũng cúi đầu, tránh thoát người nọ lôi lợi ánh mắt, tiếp tục uống rượu.

Lãnh Dạ Hoàng lên lầu, ánh mắt đảo qua, đem tình huống 4 phía nhìn cái tỉ mỉ, ánh mắt của hắn ở lúc đảo qua Tô Tần bên này1 hồi, sau đó liền lại tựa vô sự quay đầu đi tới, ngồi ở bên kia, điểm 1 bình ngọc như xuân.

_ Toàn bộ Yên Sơn quan, trà lâu nổi danh nhất chính là chỗ này lý, ngọc như xuân càng ở đây nổi danh trà ngon, nghe tiếng đã lâu Lãnh Dạ Hoàng thích nhất uống trà, hắn tới Yên Sơn quan nhất định sẽ tới nơi này uống trà!

_ Như vậy chúng ta liền theo dõi hắn, liền có thể tìm được bọn họ điểm dừng chân, đến lúc đó có thể đem Như Ca cứu ra! - Âu Dương Phi cho rằng Tô Tần là thật tới nơi này tìm soái ca, thiếu chút nữa bị nàng hù chết, hoàn hảo, nàng ấy thì ra là có mục đích!

_ Không đơn giản như vậy! - Tô Tần tự nhiên không có bỏ sót Lãnh Dạ Hoàng đáy mắt kia 1 thệ mà qua tinh quang, hắn nhất định nhận ra mình, hắn có cảnh giới chi tâm, muốn theo dõi hắn không dễ dàng như vậy!

Tô Tần cầm lấy rượu cùng nàng đối cạn 1 chén- Hắn nhận thức ta, ta trước qua gặp hắn! - Nói xong, nàng nhắc lên 1 bình rượu, hướng Lãnh Dạ Hoàng đi đến.

Âu Dương Phi kéo tay nàng- Cẩn thận!

Tô Tần hướng nàng lộ ra 1 trấn an cười- Yên tâm, giữa ban ngày ban mặt, hắn sẽ không đối với ta thế nào!

_ Ta có thể ngồi xuống không? - Tô Tần chỉ vị trí bên người Lãnh Dạ Hoàng hỏi.

Lãnh Dạ Hoàng giơ lên mí mắt nhìn nàng, khóe miệng câu dẫn ra- Thì ra là ngươi, mời ngồi!

_ Lãnh công tử rất thích thưởng thức trà?

Lãnh Dạ Hoàng ngẩng đầu, hướng nàng cười nói- Tô tiểu thư tới tìm ta, không chỉ là muốn thưởng thức trà như thế đơn giản đi?

_ Hảo, khoái nhân khoái ngữ, ta cũng không lòng vòng quanh co! - Tô Tần đem rượu đặt lên bàn- Ta muốn gặp Tần Như Ca!

Lãnh Dạ Hoàng lại không chút hoang mang thả tay xuống cầm chung trà, nhíu mày nói- Ngươi muốn gặp hắn, ngươi cùng hắn liên hệ thế nào?

_ Bằng hữu! - Ngữ khí thập phần kiên định.

_ Bằng hữu, trên đời này bằng hữu nhiều lắm, hồ bằng cẩu hữu, tri kỷ bạn tốt, sinh tử bạn thân, không biết Tô tiểu thư cùng hắn thuộc loại bằng hữu nào? - Trong giọng nói mang ý khinh miệt.

_ Lời nói của ta, ngươi tin không? - Tô Tần không có trả lời ngay với hắn, mà là hỏi ngược lại hắn 1 câu.

_ Ân? - Lãnh Dạ Hoàng lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô gái trước mắt.

_ Lời nói của ta, ngươi nếu là tín, liền không cần nhiều như vậy câu hỏi, ngươi nếu không tín, vậy ta trả lời liền vô nghĩa!

Khóe miệng câu dẫn ra, như dạng khai nước gợn, mềm mại đáng yêu đến cực điểm.

_ Ta tin, bất quá, ngươi tin ta sao? - Hắn cũng phản hỏi 1 câu, đáy mắt nhìn về phía nàng lại là châm biếm.

Tô Tần cúi đầu 1 ngụm ẩm hạ rượu trong chén, đem bầu không đối hướng hắn- Quân tín như lấy, ta tựa như lấy!

Ha ha ha ——————

Lãnh Dạ Hoàng ngẩng đầu lên cười to, rước lấy ánh mắt 4 phía, cuối cùng, hắn cúi đầu nhìn Tô Tần, đáy mắt càng nghiêm túc- Hảo, có đảm lược, ta dẫn ngươi đi gặp hắn! Bất quá… …- Ánh mắt quay lại, ở trên người của nàng bắt đầu đánh giá.

_ Bất quá cái gì? - Nhìn cái gì chứ, chưa từng gặp qua mỹ nhân sao!

_ Ta nhất định phải nói rõ ràng với ngươi, gặp được, ngươi nếu như nói chuyện lung tung, như vậy cái mạng nhỏ của ngươi có thể sẽ khó giữ! - Lãnh Dạ Hoàng nói xong nhìn bầu rượu trong tay nàng, ánh mắt lại ở trong nháy mắt trở nên sắc bén.

Tô Tần trong lòng giật mình, đầu ngón tay hiện lên nhàn nhạt tử sắc, nàng lập tức hiểu- Ngươi cư nhiên ở trong rượu hạ độc! - Hắn là khi nào hạ độc?

Trong giây lát nhớ lại, hắn vừa rồi tựa hồ đụng phải bầu rượu của mình, chẳng lẽ là tại lúc đó! Nhất thời lưng cảm giác 1 mảnh lạnh lẽo.

Âu Dương Phi nhìn thấy Tô Tần sắc mặt có chút khó coi, muốn đứng lên, lại nghe được tiếng cười của nàng.

_ Ha ha, nguyên lai Lãnh công tử lại là mẫu người cẩn thận, thế nào ta 1 nữ lưu yếu đuối cũng đáng cho ngươi đối đãi thận trọng như thế? - Ngụ ý lại là khinh bỉ!

Vậy mà Lãnh Dạ Hoàng lại không thèm nhìn phép khích tướng của nàng, ngoạn vòng vo chung trà trong tay, lạnh lùng nói- Phi thường thời kì, đối bất kì ai, nhất định cũng phải phi thường thủ đoạn, đắc tội Tô tiểu thư, chỉ cần ngươi bất loạn nói chuyện, ngoan ngoãn cùng ta hồi Thủy Nguyệt quốc, ta liền mỗi tháng cho ngươi giải dược!

_ Ngươi muốn ta với ngươi hồi Lãnh Nguyệt quốc? - Tô Tần nhíu mày, nàng nghe không lầm chứ, vì sao hắn muốn chính mình cùng hắn trở lại?

Lãnh Dạ Hoàng đưa mắt theo chung trà quay lại trên người của nàng- Tô tiểu thư đi tự nhiên sẽ biết, bây giờ ngươi chỉ cần cùng bằng hữu của ngươi nói qua 1 tiếng, là muốn theo ta đi gặp Như Ca!

Âu Dương Phi thấy Lãnh Dạ Hoàng đưa mắt hướng về phía chính mình, nàng ninh mi, nam nhân này ánh mắt sắc bén làm cho nàng thập phần không thoải mái!

Tô Tần nhìn Âu Dương Phi, tựa hồ nàng ấy có chút muốn kháng cự, rất sợ nàng ấy rối loạn đại sự, thế là nàng đứng lên- Hảo, ta đi về trước, tối nay ta liền theo ngươi đi gặp Như Ca!

Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!

_ Chỉ cho phép 1 mình ngươi! Tối nay giờ hợi, ta ở cửa sau chờ ngươi! Nhớ kỹ, ta thích người đúng giờ! - Lãnh Dạ Hoàng lại đưa mắt hướng chung trà trong tay, thần tình lạnh nhạt, sau đó liền đứng dậy ly khai trà lâu.

_ Hảo! - Tô Tần nói xong liền hướng Âu Dương Phi đi đến.

_ Hắn cùng ngươi nói gì vậy? - Âu Dương Phi vội vàng hỏi.

_ Hắn đã đáp ứng để cho ta đi gặp Như Ca!

_ Vậy thì tốt quá, chúng ta trước đi về chuẩn bị 1 chút! - Âu Dương Phi xoa tay, 1 bộ ý chí chiến đấu sục sôi.

_ Tối nay, 1 mình ta đi!

_ Cái gì, này quá nguy hiểm, ta với ngươi đi!

_ Nhiều người trái lại hỏng việc, ta sẽ an bài hảo tất cả, ngươi cứ dựa theo kế hoạch của ta hành sự là được! - Tô Tần an ủi nàng, không nghĩ tới Lãnh Dạ Hoàng như vậy khôn khéo, hắn muốn chính mình, như vậy chính mình liền theo đi hắn xem thử, Tô Tần không muốn làm cho Âu Dương Phi cũng dính dáng tiến tình cảnh nguy hiểm này!

_ Hảo, ta nghe lời ngươi, bất quá, ngươi xác định làm như vậy an toàn? - Âu Dương Phi có chút bận tâm.

Tô Tần hướng nàng gật đầu cười- Không có thập toàn nắm chặt, ta sẽ không mạo hiểm! - Kỳ thực trong lòng của nàng cũng không nắm chắc hoàn toàn.

_ A, cái kia không phải Dạ công tử sao, hắn tại sao lại ở chỗ này? - Âu Dương Phi nhìn thấy Dạ Lãnh đang đứng ở góc đường đối diện, tựa hồ ở chờ ai!

Tô Tần lập tức lộ ra thân thể, lại phát hiện Dạ Lãnh đang đứng ở góc đường chờ người nào, chỉ chốc lát sau có 1 hắc y nam tử cao lớn hướng góc đường đi đến, Dạ Lãnh vừa thấy được hắn ta tức khắc hướng nam tử kia đi đến, như là trước đó dự mưu tốt bàn, nam tử kia rất tự nhiên đụng vào người Dạ Lãnh.

_ Xin lỗi, đụng trúng ngươi! - Nam tử kia đỡ hắn dậy- Công tử, ngươi không sao chứ?

_ Không có việc gì! - Dạ Lãnh dừng bước hậu, hướng hắn gật đầu tỏ vẻ hắn vô sự.

Sau 2 người liền tách ra đi, thế nhưng Tô Tần lại rất rõ ràng nhìn thấy vừa rồi người cao to kia ở nâng dậy Dạ Lãnh thời gian, đem 1 vật nhỏ kín đáo đưa cho Dạ Lãnh.

_ Ngươi đi truy tung cái kia cao to vóc dáng, ta đi tìm Dạ Lãnh! - Tô Tần cảm thấy Dạ Lãnh có chút ở gạt chính mình.

_ Dạ Lãnh! - Tô Tần vượt qua Dạ Lãnh, sau đó đè lại bờ vai của hắn.

_ Tần nhi, ngươi tại sao lại ở chỗ này? - Dạ Lãnh vai bỗng nhiên vừa nhảy, quay đầu lại, nhìn thấy Tô Tần đang đứng ở phía sau hắn, vẻ mặt tiếu ý.

_ Ta vừa mới ở chỗ này uống trà, ngươi ở nơi này làm gì? - Tô Tần nhìn tay hắn, nơi đó chính nắm thành quả đấm, sau đó chậm rãi chuyển tới phía sau.

_ Vậy sao, ta chỉ là ở chỗ này chung quanh đi dạo!

_ Vậy sao, có phát hiện gì không?

_ Không, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên về sớm 1 chút! - Dạ Lãnh cười.

_ Cũng tốt! - Tô Tần làm bộ trong lúc lơ đãng xoay người, đột nhiên nàng nhìn chằm chằm 1 chỗ hô- Tư Mã Hằng!

_ Cái gì?! - Dạ Lãnh vô ý thức hướng phương hướng nàng chỉ nhìn lại- Hắn ở nơi nào?

Tô Tần lại chỉ tay hắn- Trong tay của ngươi có cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.