Buổi sáng Nhược Nhan lại được thái hậu gọi vào cung. Gần đây Nhược Nhan rất được lòng thái hậu bởi vì sao? Bởi vì thái hậu muốn hàng ngày có người trò chuyện. Nếu thường xuyên gọi Nhược Y vào cung thì sẽ bắt gặp cái vẻ mặt lạnh như tảng băng có thể đè chết người của Thiếu Hàn. Thái hậu chỉ còn cách gọi Nhược Nhan vào cung, bởi vì bà biết Thiếu Kì dù sao cũng rất thương bà. Chỉ là gọi nương tử của hắn vào trò chuyện mỗi sáng cũng không phải gọi nương tử của hắn đến vào buổi đêm nên cũng chẳng sao. Lúc đầu chỉ là suy nghĩ có người nói chuyện cho đỡ buồn. Nhưng càng ngày bà càng thấy Nhược Nhan này rất thú vị
Bởi vì Nhược Nhan đi rất sớm, lúc đó Thiếu Kì vẫn đang ngủ nên không biết. Tiểu thiếp Vi Tử liền nhân cơ hội lúc Nhược Nhan đi tiến vào phòng của Thiếu Kì. Nhưng người tính không bằng trời tính Nhược Nhan bởi vì quên một món đồ nên giữa đường trở về
Vi Tử ngồi bên cạnh giường nhìn Thiếu Kì. Bất giác nở nụ cười, nàng đưa tay vuốt mặt Thiếu Kì, thầm nghĩ trong lòng. Nếu như nàng bây giờ liền đối với Thiếu Kì tạo ra tiểu bảo bảo thì Nhược Nhan kia sẽ không còn kiêu ngạo nữa. Vi Tử cởi y phục nhảy lên giường nằm cùng Thiếu Kì. Nàng đang đưa tay cởi áo của Thiếu Kì thì Nhược Nhan trở vờ bắt gặp tư thế của hai người rất ám muội. Vi Tử đang ngồi trên người Thiếu Kì thấy Nhược Nhan tiến vào nàng cười đắc ý
Nhược Nhan tức giận nhưng nhìn xuống thấy Thiếu Kì vẫn đang nhắm mắt như ngủ rất say, trong lòng hiểu ra một số truyện, Nhược Nhan cười lạnh lớn tiếng gọi Thiếu Kì
“Thiếu Kì chàng mau tỉnh dậy cho ta”
Thiếu Kì nghe thấy Nhược Nhan lớn tiếng tức giận gọi mình liền mở mắt thì thấy một nữ nhân xa lạ ngồi trên người mình, y phục không chỉnh tề. Thiếu Kì vội đẩy Vi Tử ra khiến cho nàng ngã từ trên giường xuống đất. Lại thấy Nhược Nhan rời đi, vội vàng chạy xuống giường đuổi theo Nhược Nhan
“Nhan Nhan nàng chờ ta, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi”
Nhược Nhan tuy biết sự thật nhưng nàng vẫn rất là tức giận với Thiếu Kì liền quay lại lạnh giọng nói:
“Tốt nhất chàng nên tìm cách giải quyết, lần sau đừng để ta bắt gặp cảnh này nữa, nếu không…”
“Được rồi Nhan Nhan ta bây giờ liền ngay lập tức giải quyết”
Nhược Nhan liếc xuống nhìn Thiếu Kì vẫn còn chưa thay y phục liền nói:
“Chàng định để bộ dạng như thế này đi giải quyết sao”
Thiếu Kì sau khi thay y phục. Liền gọi hai vị sườn phi và tám vị tiểu thiếp đến chính phủ. Mọi người đều không hiểu sảy ra chuyện gì mà sáng sớm đã gọi mọi người đến. Vi Tử lúc này không thôi lo sợ
Thiếu Kì lạnh lùng nói:
“Vi Tử ngươi thật to gan chưa có lệnh của ta đã giám vào phòng”
Vi Tử tuy run sợ nhưng giọng nói vẫn giữ thanh âm ôn nhu nhất nói:
“Vi Tử là thấy vương phi đi từ rất sớm, sợ không có ai hầu hạ vương gia nên mới tự ý đi vào phòng mong vương gia thứ tội”
Nhược Nhan thấy nàng nói như vậy tức giận đặt chén trà xuống bàn cười lạnh nói:
“Ta thấy ngươi đè trên người vương gia, đó gọi là hầu hạ sao. Vương gia còn chưa bị ngươi đè chết đã là may mắn rồi”
Vi Tử thấy Nhược Nhan nói vậy cao giọng:
“Vương phi ta xem ngươi dạo gần đây sáng sớm đã ra khỏi phủ, không biết là làm chuyện gì…. Ta là lo lắng vương gia buồn bực trong người…”
Vi Tử còn chưa kịp nói xong Thiếu Kì lớn tiếng quát
“Không được ăn nói lung tung, ngươi dựa vào gì mà dám nói như thế với nàng”
Nhược Phi lúc này không bỏ qua cơ hội liền đổ thêm dầu vào lửa
“Vương gia ta thấy Vi Tử tỷ đây cũng là nói rất đúng. Không hiểu vương phi gần đây đang tính toán chuyện gì mà thường ra ngoài từ sáng sớm”
Giản Dao cũng tiện nước đẩy thuyền
“Vương gia Vi Tử muội đây cũng là lo lắng cho vui buồn của người cái này đáng thưởng hơn là đáng phạt”
Tám vị tiểu thiếp còn lại cũng đồng thanh nói: “Vương gia đúng vậy”
Nhược Nhan hừ lạnh
“Hay cho câu đáng thưởng hơn đáng phạt. Cac ngươi đều muốn biết ta thường ra ngoài từ rất sớm là vì việc gì sao”
Nô tỳ của Nhược Phi, Phỉ Thúy cạo giọng kiêu ngạo nói bóng gió với Nhược Nhan
“Bây giờ nói thì có ai có thể biết được là đúng hay sai”
Nhược Nhan thấy một nô ty nhỏ nhoi cũng giám hống hách với nàng, cái này không đưa vào khuôn phép thì không biết tương lai ai sẽ ngồi lên đầu nàng nữa đây
“Bốp”
Cái tát từ Nhược Nhan đánh xuống vào má của Phỉ Thúy. Nàng là người đã từng học võ, lực đánh này cũng chỉ là bảy phần, nhưng đối với người thường tương đương mười phần. Phỉ Thúy bị đánh choáng váng ngã xuống mặt đất
“Từ khi nào chủ nhân nói chuyện lại có chỗ cho nô tỳ các ngươi xen vào. Nhược Phi phu nhân nếu như ngươi không biết cách dạy dỗ một nô tỳ thì…”
Nhược Nhan chưa nói hết câu Nhược Phi đã xen vào
“Ngươi dựa vào cái gì đánh người của ta”