Lăm tháng sau ở ngoài cửu vương phủ lúc này mọi người đều có mặt đông đủ. Thiếu Kì lúc này là người sốt ruột nhất cứ đi đi lại lại ở bên ngoài:
“Đã lâu như vậy vẫn còn chưa sinh phải đợi đến khi nào đây”
Thái hậu đứng ở bên ngoài thấy Thiếu Kì đi lại đã chóng hết cả mặt lên có ý muốn khuyên nhủ:
“Nữ nhi sinh nở không phải nói muốn sinh là sinh ngay. Phải cần có thời gian”
“Nhưng nàng ấy sao lâu như vậy vẫn chưa có ra”
Trong phòng lúc này lại nghe thấy tiếng hét của Nhược Nhan:
“A…A”
Thiếu Kì nghe thấy tiếng hét của Nhược Nhan lúc này đã muốn đạp cửa xông vào. Nhưng bị thái hậu chặn lại
“Không thể vào, nam nhân vào phòng sinh là điểm gở”
Hắn lại thêm sốt ruột ngồi hẳn xuống đất, trong lòng lại thầm lo lắng.
Nhược Y đang ở trong phòng sinh cùng Nhược Nhan:
“Nhược Nhan ngươi cố thêm một chút nữa”
“Nhược Y ta chết mất, không thể…a….a”
Bà đỡ lúc này kêu lên:
“Ra rồi, ra rồi là một tiểu vương gia”
Bên ngoài đã nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ Thiếu Kì không dấu nổi niềm vui trực tiếp mở của định tiến vào. Nhưng đang định bước vào thì thấy bà đỡ bế một đứa trẻ ra.
“Chúc mừng vương gia, là một tiểu vương gia”
Thiếu Kì vui sướng bế lấy đứa trẻ trong tay bà đỡ. Còn chưa kịp vui mừng thì trong phòng lại vọng ra tiếng của tỳ nữ:
“Không xong rồi, không xong rồi, vương phi người…”