Sáng ngày hôm sau Nhược Y cùng Thiếu Hàn đi đến cửu vương phủ. Nhưng không gặp được Nhược Nhan vì Nhươc Nhan đã đi vào hoàng cung gặp thái hậu.
Nhược Y đến chỉ gặp mỗi Thiếu Kì đang ngồi uống canh mai chua, quay sang hỏi Thiếu Kì
“Thiếu Kì Nhược Nhan đâu?”
Thiếu Kì đang ngồi nhàn nhã uống canh thấy Nhược Y hỏi vậy liền nói:
“Nhan Nhan vào cung gặp thái hậu rồi, có chuyện gì vậy”
Thiếu Hàn lúc này tiến vào nói với Thiếu Kì
“Thiếu Kì ta nghĩ Nhược Nhan chính là Điệp Tử Kiếm”
Thiếu Kì bất ngờ bỏ canh xuống
“Gì vậy tam huynh, sao Nhan Nhan lại là Điệp Tử Kiếm được”
“Nhược Nhan là người đến từ thế giới khác”. Thiếu Hàn nói
Nhược Y lúc này liền nói
“Đúng vậy Thiếu Kì, canh mai chua kia cũng là từ hiện đai đó”
Thiếu Kì lúc này mới giật mình:
“Là thật sao. Nhan Nhan cũng có vết bớt hình bươm bướm trên vai. Vậy tam huynh chỉ còn thiếu mỗi Xà Tiễn Thần”
“Xà Tiễn Thần ta đã tìm được, chính là Nhược Y”
“Vậy tam tẩu cũng là đến từ tương lai. Đúng vậy sao ta lại không nghĩ ra chứ, chính là món kem mà ở đây không có. Qủa thật là trùng hợp, trùng hợp mà ha ha”. Thiếu Kì vừa nói vừa cười lớn
Thiếu Hàn lúc này nghiêm túc nói:
“Thiếu Kì không thể để cho mọi người biết chúng ta đã tìm ra Xà Tiễn Thần cùng Điệp Tử Kiếm được. Sẽ rất nguy hiểm cho hai nàng ấy”
“Tam huynh đúng vậy”
Nhược Nhan từ hoàng cung trở về thì Nhược Y cùng Thiếu Hàn đã không còn ở cửu vương phủ. Nàng về nhà thì thấy Thiếu Kì đang ngồi trên bàn. Nhìn thấy Nhược Nhan trở về Thiếu Kì không liếc nhìn nàng liền đứng dậy đi qua. Nhược Nhan thấy lạ liền đi đến phòng ngủ hỏi Thiếu Kì
“Thiếu Kì có việc gì vậy, ai chọc chàng sao”
Thiếu Kì thấy vậy liền đứng lên đi đến phía cửa sổ. Không nói một lời với Nhược Nhan. Nhược Nhan lại tiến đến cửa sổ vòng tay ôm cổ Thiếu Kì nói
“Thiếu Kì sao vậy, hôm nay thái hậu gọi ta vào cung rất sớm chưa kịp nói cho chàng biết, nhưng ta đã nói với quản gia rồi mà. Với lại ta cũng đã làm canh mai chua để lại cho chàng rồi”
Thiếu Kì lại mặt lạnh không nói gì tiến đến bàn ngồi uống trà. Nhược Nhan lại đến bàn tự rót cho mình một chén trà ngồi cười cười với Thiếu Kì. Thiếu Kì lúc này mới nói
“Nhan Nhan ta đối với nàng không tốt sao”
“Rất tốt”
“Nàng có cái gì dấu ta không”
“Không có”. Nhược Nhan rất bình thường nói
“Lúc nãy Thiếu Hàn cùng Nhược Y có đến đây tìm nàng”
“Vậy sao có chuyện gì không”
“Nhược Y nói nàng không phải đến từ thời đại này”
Nhược Nhan lúc này làm rơi chén trà xuống mặt bàn run rẩy nói:
“Thiếu Kì…Nhược Nhan…Nhược Nhan sao lại…lại nói với chàng”
Thiếu Kì bực tức nói:
“Nàng nói gì chứ, tại sao không được nói cho ta, nàng còn muốn giấu ta sao”
“Thiếu Kì ta không có ý như vậy”
“Không có ý như vậy, ta xem nàng chính là ý như vậy đó”
“Được rồi. được rồi Thiếu Kì là ta sai, nhưng sao Nhược Y lại nói cho chàng biết”. Nhược Nhan vừa nói vừa tựa đầu vào vai Thiếu Kì
“Tam tẩu nói nàng chính là hậu nhân cuối cùng mà chúng ta tìm, Điệp Tử Kiếm”
“Điệp Tử Kiếm cái gì, cái gì mà Điệp Tử Kiếm”
“Thôi ta nói nàng cũng không hiểu. Nàng bây giờ lên tìm cách xoa dịu vết thương trong lòng của ta đi. Lại dám dấu ta chuyện quan trọng như vậy một thời gian dài”