Trong lúc Thiếu Hàn nắm lấy tay của Nhược Y và Hạo Nhân thì bị một cơn gió mạnh thổi đến khiến cho hắn không thể nắm chặt lại được hai người họ.
“Thiếu Hàn”
“A…A”
Thiếu Hàn, Thiếu Kì, Nhược Nhan cùng rơi xuống một chỗ. Thiếu Kì không thấy Nhược Y liền quay sang lay Thiếu Hàn nói:
“Tam ca, tẩu tẩu đâu rồi”
Thiếu Hàn ngồi thất thần tại chỗ, hắn lại tự trách mình, lại là lỗi của hắn, lại là hắn đã không bảo vệ được hai người. Lúc này đây đầu óc hắn trống rỗng, hắn không còn suy nghĩ được gì nữa
“Ai nha, ngôi nhà này còn bé hơn ngôi nhà trước, biết thế này không đi còn hơn”
Giọng nói của Hạo Nhân làm cho Thiếu Hàn như đang ở dưới vực thẳm có một sợi dây kéo lên. Hắn vội chạy đến bế lấy Hạo Nhân:
“Hạo Nhân, mẹ của con có ở cùng với con không”
Hạo Nhân nói rất thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra:
“Không có”
Thiếu Hàn lúc này lại càng thêm thất vọng. Lúc này một giọng nói truyền đến từ phía xa
“Lãnh Hạo Nhân ngươi lại chạy lung tung có muốn bị lạc không hả”
Thiếu Hàn quay lại thì thấy Nhược Y hắn không dấu được niềm vui vội vã chạy đến ôm lấy nàng vào lòng:
“Nhược Y thật may quá, cả nhà ba người chúng ta có thể đoàn tụ”
Lãnh Hạo Nhân không khỏi bực mình bắt đầu khó chịu nói:
“Phụ thân đại nhân à người lại đi lừa con nít sao”
Thiếu Hàn không hiểu Hạo Nhân là có ý gì:
“Con nói vậy nghĩa là sao”
Lãnh Hạo Nhân đưa ngón tay nhỏ bé chỉ về phía ngôi nhà trước mặt:
“Người xem, ngôi nhà đó còn không lớn bằng ngôi nhà trước đây của con”
Thiếu Hàn lúc này mới hiểu ra hắn cười lớn rồi nói:
“Ha ha, đây chỉ là ngôi nhà tạm của ta, nếu con muốn ta trực tiếp dẫn con trở về nhà lớn của ta”
Hạo Nhân bĩu môi nói như không tin lời Thiếu Hàn:
“Phụ thân đại nhân người là nói thật sao”
Thiếu Hàn thấy phản ứng của Hạo Nhân như vậy cũng chỉ cười sủng nịch nói:
“Nếu không tin, chúng ta bây giờ trực tiếp trở về”
“Được”.
Trên đường trở về, Hạo Nhân nhìn cảnh vật cùng con người bên ngoài rất là lạ lẫm khó hiểu, từ cách ăn mặc đến đầu tóc cũng không giống với thế giới của cậu. Cậu có vẻ khó hiểu quay sang hỏi mẹ
“Y Y nơi đây rất kì lạ”
Nhược Y thấy con trai mình lại vô lễ nàng dùng tay đánh thẳng vào đầu của Hạo Nhân:
“Không muốn sống”
Nhược Nhan ngồi bên cạnh thì khúc khích cười, cậu bé liền quay sang nói với Nhược Nhan:
“Vị đại thẩm này có gì đáng để cười sao”
Nhược Nhan thấy Hạo Nhân gọi mình là đại thẩm đột nhiên tắt nụ cười trong lòng tức giận không thôi.
“Ngươi nói cái gì, ta còn chưa có già đến như vậy đâu nha”
Hạo Nhân thấy Nhược Y đã lườm cháy mặt mình, quay sang liếc Nhược Nhan một cái “hứ”
Thiếu Kì đi ngựa song song bên kiệu lúc này mới giải thích:
“Rất khác lạ với thế giới của cháu sao, đây có thể nói là triều đại khác”
“Triều đại khác là sao?”
Nhược Nhan lúc này trả lời thay Thiếu Kì:
“Có thể nói là ở đây có hoàng thượng chứ không có chủ tịch nước. Ở đây có nô tài chứ không có công nhân”
Hạo Nhân lúc này mới hét lên:
“Ở đây là cổ đại”
“Đúng vậy”