“Thả các nàng?”
Hai tay của Lưu Quang thả lỏng đứng ở phía sau, dáng vẻ tương đối giống vẻ lo lắng của Thất công chúa, nhưng thật ra thì có vẻ rất bình tĩnh.
“Ừm! Thả các nàng đi! Nàng, các nàng vô tội…”
“Hả?” Lưu Quang phất một ống tay áo, xoay người nói: “Vậy thì trước tiên là dẫn người vào, muội muội ngươi hãy nói thật rõ ràng cho chúng ta một câu xem, làm sao mà các nàng lại vô tội?”
….
Đêm khuya, đèn đuốc sáng trưng trong điện Hoa Hiên Cung.
Thạc thân Vương Mộ Dung Lưu Quang ngồi ở trên chủ tọa( chỗ của người làm chủ), hai tay của thất công chúa Mô Dung Phiêu Tự lại nắm lấy góc áo, bất an đứng bên cạnh hắn. Ngồi xuống, hai bạch y nữ tử quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Thái độ của Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ở một bên như đang xem kịch vui, còn lại là Tiểu Vũ không hiểu vì sao đầu lại có chút mờ mịt.
“Thất muội, nơi này không có người ngoài. Có lời gì muốn nói thì nói ra hết đi. Nếu như có nỗi khổ tâm gì, Tam ca sẽ giúp ngươi!”
Trước tiên Lưu Quang mở miệng cam đoan, nghe vậy, thất công chúa khẽ cắn môi dưới, lại liếc nhìn hai nữ tử đang quỳ ở trên đó, cuối cùng nhắm chặt mắt lại, tựa hộ có quyết định gì đó trong lòng.
Chỉ trong chốc lát, đợi đến lúc nàng mở mắt ra, thì vẻ mặt u sầu vừa rồi, vẻ mặt v2 dáng vẻ yếu ớt của nữ tử củng biến mất!
Chỉ thấy thất công chúa phất tay áo, hai tay chống nạnh cau mày nói: “Còn không vì Thật tứ đệ tên tiểu hoàn đế hổn đản sao! Nếu không phải hắn tứ hôn cho ta, ta cần gì tìm người khác giả thần giả quỷ ở đây! Tam ca! Ngươi trăm ngàn đừng bị vẻ mặt vui vẻ ở bên ngoài của hắn lừa! Hắn chính là tên hổn đản! Trứng thối! Không biết phân biệt thị phi, càng không biết phân biệt phải trái!”
Lần này lời oán giận của thất công chúa vừa mới ra khỏi miệng, Tiểu Vũ hóa đá trong nháy mắt.
Đây là mỹ nhân thiện lương và ôn như vừa rồi sao? Chết tiệt có cần khoa trương như vậy hay không? Con nhóc này nếu đi tới Hollywood, tuyệt đối sẽ là diễn viên đạt giải Oscar!
Lưu Quang khẽ cau mày: “Phiêu Tự! Bây giờ Thập tứ đệ là Hoàng Thượng! Phải chú ý tới lời nói và việc làm, không thể không biết phân biệt lớn nhỏ!”
“Làm sao ta không biết phân biệt lớn nhỏ chứ! Ai biểu hắn tứ hôn cho ta? Còn cố tình ban cho đại công tử của Diệp thượng thư! Hắn cũng không phải không biết, Diệp Tử Lam cùng tỷ tỷ ta là thanh mai trúc mã. Hắn(THĐ) làm sao có ban ta cho hắn(DTL) chứ! Đây không phải là muốn quấy rối sao?”
Thất công chúa rêu rao hổn hển, mỗ Vũ nghe như lọt vào trong sương mù.
Diệp Tử Lam? A? Nhan sắc của Diệp Tử này thế nào ? Khụ khụ…Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là…tứ hôn! Thất công chúa này còn có tỷ tỷ? Còn là thanh mai trúc mã gì đó với đại công tử của Thượng Thư?
“Cho nên ngươi tự giả thần giả quỷ, sau đó giả vờ ốm yếu ở trên giường, lấy cớ này để từ chối tứ hôn?”
“Đúng vậy! Có thể trôi qua một ngày thì trôi qua một ngày, dù sao ta cũng không muốn gả! Nếu tỷ tỷ biết Diệp Tử Lam phải thành hôn, nàng không tức tới hộc máu mới lạ!”
Nói xong, đôi mắt của thất công chúa chợt ảm đạm: “Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn cảm thấy mình mắc nợ nàng rất nhiều thứ. Chúng ta là con song sinh, từ nhỏ tỷ tỷ lớn lên đã ốm yếu nhiều bệnh, ta lại anh khang và khỏe mạnh. Mẫu phi nói, đó là vì lúc người mang thai chúng tôi, do ta hấp thu tương đối nhiều chất dinh dưỡng. Đó lạ nguyên nhân vì sao khi tỷ tỷ lớn lên, lại bị đưa ra ngoài cung để dưởng bệnh. Thỉnh thoảng lúc nàng hồi cung, đều nói cho ta nghe cuộc sống ở bên ngoài cung, lúc nàng nói tới tên Diệp Tử Lam này, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vang. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết tỷ tỷ thích hắn, nhưng hiện tại…”
“Cái này gọi là chuyện gì!”
Tiểu Vũ vốn trầm mặt đột nhiên rống một tiếng to, có nghĩa khí hào hùng tiến từng bước lên phía trướcđi đên trước người của thất công chúa.
“Cái tên Diệp Tử Lam đâu? Hắn không nói gì sao? Chẳng lẽ hắn không có ý với tỷ tỷ của ngươi?”
Đầu tiên thất công chúa bị hành động của nàng dọa sợ, sau đó là thoáng sửng sốt, đáp lại nói: “Ách…Ta nghe tỷ tỷ miêu tả trong miệng, chắc là hắn cũng có cảm tình với tỷ tỷ.”
“Vậy ngươi còn chuyện gì rối rắm nữa chứ? Để hắn trực tiếp lấy tỷ tỷ của ngươi không phải là xong rồi sao!”
..A a?