Editor: Melodysoyani
“Muội muội?”
Sắc mặt Mộ Dung Điệp Vụ tái nhợt trên mặt là một mảnh kinh ngạc, chẳng qua lập tức được thay thế bằng sự vui sướng. Nàng cao hứng đứng dậy đi tới, những chú bướm quây quanh nàng tự giác tản ra.
“Mấy vị này là?” Nàng nhìn về phía mấy người Lưu Quang, nghi hoặc hỏi.
Phiêu Tự cười hì hì: “Hắn là Tam ca! Tỷ tỷ không biết đúng không? Thật ra thì không chỉ có tỷ, lúc trước khi lần đầu tiên ta nhìn thấy, ta cũng thiếu chút nữa giật mình!”
Lưu Quang mỉm cười với Điệp Vũ, người sau ngây ngốc sửng sốt trong chốc lát, lập tức hạ thấp người hành lễ. Sau đó chính là những lời hàn huyên khách sáo.
Tiểu Vũ không có chút hứng thú nào với chuyện của bọn họ, chỉ là tò mò tiến lên, kép cánh tay của Mộ Dung Điệp Vũ, đưa mũi tới gần ra sức ngửi.
Ừm….Hình như là rất thơm mát!
Mộ Dung Điệp Vũ bị dọa sợ nên rút tay về, khuôn mắt vồn tái nhợt lập tức biến thành trắng bệch. Phiêu Tự lập tức chậy lên đỡ nàng, một đôi mắt đẹp trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Lưu Quang nhanh tay lẹ mắt, kéo mỗ Vũ qua một chút, ném cho Tiểu Bạch đang đứng ở phía sau lưng. Lộ ra nụ cười rất có lỗi, mở miệng nói: “Ngại quá, tiểu hộ vệ này là người mới tới, không hiểu quy củ. Làm cho lục muội sợ hãi, ta thay mặt nàng tạ lỗi với ngươi!”
Tam vương gia cũng đã mở miệng, hai vị công chúa kia cũng không muốn nói thêm gì nữa. Còn nữa, hai tỷ muội bọn họ cũng không phải là một chủ tử chua ngoa xảo quyệt, chủ yếu cũng là vị bị hành động mạc danh kỳ diệu của Tiểu Vũ dọa sợ thôi.
Tiểu Bạch gắt gao túm cỗ mỗ Vũ, làm cho nàng không thể làm loạn. Trong lòng câm giận nghĩ: cũng là Vũ, người ta lại là Điệp Vũ công chúa ôn nhu động lòng người như vậy, sao hai cô gái tên Vũ này lại khác nhau như vậy chứ….
Tiểu phong ba qua đi, Điệp Vũ mời mọi người vào trong phòng ngồi. Tỳ nữ bưng ba ly trà lên, hai vị công chúa cùng một vị Vương gia lập tức ngồi xuống bàn như vậy, bắt đầu nói chuyện phiếm. Mỗ Vũ làm hộ vệ nên chỉ có thể đừng ngẩn người ở một bên, xem người ta trò chuyện vui vẻ, trò chuyện vui xướng. Tay áo còn bị Tiểu Bạch kéo, ngay cả quay đầu cũng có chút vất vả.
T***! Có cần thiết phải đề phòng nàng như vậy không? Nàng cũng chỉ đi ngửi mùi hương đã thu hút bươm bướm trên người của công chúa thôi! Cũng không phải là đi trêu chọc nàng!
…..
Mới đầu Phiêu Tự và Điệp Vũ cùng trò chuyện về một số chuyện thú vị gần đây ở trong cung, và hỏi thăm thân thể của nàng có không tốt ở chỗ này hay không. Lưu Quang ngồi không nói lời nào ngồi lẳng lặng uống trà ở một bên. Khi ánh mắt của hai tỷ muội kia nhìn hắn, hắn lập tức cười cười để phối hợp, hoặc là đáp lại vài câu.
Lúc này Tiểu Vũ đứng ở một bên cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi, Phiêu Tự dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lưu Quang, người sau yên lặng gất đầu. Náng mới khẽ cắn môi, mở miệng nói: “Tỷ tỷ! Tỷ…..Thật sự không muốn cho Diệp công tử một cơ hội sao? Hai người thật lòng yêu nhau, sao lại không ở cùng một chỗ chứ! Muội tin tưởng Diệp công tử sẽ không để ý đến chút bệnh nhẹ của tỷ, hắn thật sự muốn kết hôn với tỷ!”
Nhắc tới người nào đó, chỉ thấy thần thái đôi mắt của Điệp Vũ nháy mắt ảm đạm lại.
“Ta…Ta chỉ là trói buộc của huynh ấy! Huynh ấy đường đường là con thượng thư, về sau nhất định phải lấy một con dâu hiền xứng đôi với huynh ấy, không nhất định là ta, ta không thể….”
“Tỷ tỷ…”
Phiêu Tự còn muốn khuyên giải, nhưng Điệp Vụ tựa hộ không muốn bàn về đề tài này nữa, nhanh chóng đánh gãy lời nói của nàng.
“Muội muội tốt của ta! Tỷ tỷ biết muội đang suy nghĩ cho ta, nhưng mà….Tạm thời đừng nói chuyện này nữa được không?”
Nghe vậy, Phiêu Tự chỉ có thể không cam lòng mà cắn môi dưới không thèm nhắc lại nữa. Nàng có thể nhịn được vì mái hiên này, nhưng có thể có người không nhịn được! Uốn lượn khủy tay dùng sức đảo về phía sau, thành công khiến cho tiểu Bạch đang nắm lấy tay áo nàng không tự giác được buông lỏng ra.
Thoát khỏi sự kiềm chế, Tiểu Vũ bổ nhào về phía trước bàn một chút, hai tay dùng sức vỗ lên bàn, ánh mắt sáng quắt nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Điệp Vũ.
“Ta nói vị công chúa này! Ngươi có bóng ma thời thơ ấu, nên trời sinh đã đủ vật dùng rồi sao? Là có bao nhiêu thất vọng về thế giới này, vẫn có thể có tinh thần thật vĩ đại làm việc quên mình vì người sao?”
“…?”
Mọi người không nói gì, mỗ Bạch lấy lại tinh thân kéo này quay về, lại quay đầu nhìn thấy tầm mắt của Lưu Quang, vì thế lập tức dừng lại động tác, tiếp tục đừng ngẫn người xme diễn ở một bên.
“Ta nói cho ngươi biết! Nếu người thật sự có tinh thần quên mình vì người, lập tức có thể thực hiện! Đệ đệ tiểu hoàng đế của ngươi đã muốn tứ hôn cho Diệp công tử kia với người khác! Ngài nha, về sau cũng không cần phải phiền não nữa rồi, cũng không còn về sau gì nữa, không còn cơ hội đâu!”
Sau khi Tiểu Vũ nói xong, sắc mặt Mộ Dung Điệp Vũ lập tức trắng bệch. Phiêu Tự thấy thế, lo lắng đứng lên chỉ vào Tiểu Vũ nói: “Này! Ai cho ngươi xen mồm vào? Rất làm càn!”
Tiểu Vũ quăng cho nàng một cái nhìn xem thường: “Ngươi câm miệng! Ngồi hóng mắt ở một bên đi!” Nói xong, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của nàng, đưa tay đẩy nàng qua một bên, tự mình ngồi xuống vị trí của nàng.
Nàng nhìn thấy dáng vẻ ngốc trệ của Mộ Dung điệp Vũ, nói tiếp: “Như thế nào? Nghe được tin tức này có phải ngươi cảm thấy rất viên mãn rồi hay không? Không phải là ngươi không cần gả cho Diệp công tử rồi sao, không phải hi vọng hắn thú người khác sao, không phải cảm thấy bản thân là trói buộc của hắn sao? Không cần buồn rầu về chuyện này nữa, toàn bộ nguyện vọng của ngươi đã được thực hiện! Nào, cười một cái đi! Dừng làm ra biểu tình không phù hợp nữa! Ngươi mà như thế người ta sẽ hiểu lầm rằng ngươi luyến tiếc!”
Điệp Vũ cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy trắng bệch, nàng nhìn Tiểu Vũ, cố gắng lộ ra chút tươi cười, nhưng nước mắt cũng rơi xuống.
Mỗ Vũ đang muốn tiếp tục châm chọc thêm hai câu, nhưng vừa nhìn thấy cong chúa kinh ngạc không chịu nổi đã kích như vậy, cũng khóc ra tiếng rồi, nhất thời thở dài, nói chậm từng chữ: “Nếu luyến tiếc, làm sao vừa rồi lại không dũng cảm như vậy? Thật không rõ công chứa ôn hòa như nhược như ngươi, làm sao có thể nổi gân xanh như vậy! Nếu lưỡng tình tương duyệt(hai bên đều có tình ý với nhau), vậy thì hãy ngọt ngào thân mật ở cùng một chỗ! Thân thể không tốt gì chứ, sợ liên lụy gì chứ, chuyện đó không quan trọng! Phải biết rằng con người sinh ra trên đời này, có thể gặp nhau, có thể biết nhau, có thể yêu nhau, thì có rất nhiều duyên phận rồi! Phải biết bắt lấy, cho dù rằng sinh mệnh của ngươi sẽ chấm dứt trong giây tiếp theo, nhưng ít nhất ở một giây này, các người có thể hành phúc ở cùng một chỗ. Nhưng vậy là đủ rồi!”
Lời nói này của Tiểu Vũ làm cho Điệp Vũ và Phiêu Tự ngẩn ra, còn Lưu Quang thì vẫn bình tĩnh uống trà như trước, nhưng lại lơ đãng giương khóe môi lên.
Mỗ Bạch hơi nhướng mày, trong lòng than: ai u? Từ khi nào thì tài ăn nói của Vũ nha đầu này lại thay đổi tốt tới như vậy?
Mỗ Hắc nhíu mày, trong lòng thầm than: Tiểu Vũ có phải bị ám ảnh gì đó rồi hay không?
Yên lặng một lát, Tiểu Vũ đứng lên, hai tay cắm xuống thắt lưng, mắt lóng lánh nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Điệp Vũ.
“Được rồi! Lời nên nói ta đều nói rồi, lời không nên nói ta cũng nói! Hiện tại nói cho ta biết, ngươi! Rốt cuộc có thích Diệp Tử Lan hay không? Rốt cuộc có muốn gả cho hắn hay không?”
Điệp Vũ trong lòng run lên: “Nhưng, nhưng mà không phải ngươi nói bệ hạ muốn tứ hôn cho huynh ấy rồi sao…”
Mỗ Vũ tiêu sái vung tay lên: “Trước tiên ngươi đừng nghĩ tới chuyện này nữa, trả lời vấn đề ta hỏi trước đã!”
“Ta…” Hai tròng mắt Mộ Dung Điệp Vũ rưng rưng, giọng nói mang theo nghẹn ngào: “Nếu như….Nếu như thật sự có thể thực hiện! Ta…Ta…Ta thật sự muốn ở cùng một chỗ với huynh ấy!”
Ba! Tiểu vũ vỗ tay một cái, nhếch miệng cười: “Chờ những lời này của ngươi!”
Lưu Quang buông ly trà trong tay xuống, nhẹ nhàng bâng quơ xem vào một câu: “Kia…Tiểu hộ vệ của ta, bây giờ ngươi định làm gì?”
Mỗ Vũ tự hỏi đưa tay ra vuốt vẻ cằm của mình.
“Này thôi….Tạm thời còn chưa nghĩ ra!”