Vương Gia Này, Ta Muốn

Chương 56: Chương 56: Có độc




[Editor: Tinh Di]

Ba người Mộ Dung Lưu Quang, Mộ Dung Túc Dạ, Diệp Tử Thanh ngồi tại bàn ăn, nhìn chằm chằm chỗ đồ ăn trên bàn, mỗi người một suy nghĩ. Tiểu Vũ đứng cạnh bàn, hai tay chống nạnh không nói gì chỉ cười khoái chí không ngừng.

“Các vị, đừng khách khí! Đừng khách khí! Xin mời!”

“………”

Khoé mắt Mộ Dung Túc Dạ giựt giựt, đũa không hề có động tĩnh, tay còn lại chỉ qua lại:

“Đây là món gì?”

“Cá!”

Tiểu Vũ hào hứng giới thiệu, sau thấy vẻ mặt không dám tin của Mộ Dung Túc Dạ đành giải thích thêm: “Cái đó…. chỉ là điều chỉnh lửa chưa đúng một chút, cháy không là bao, không là bao!”

“…….”

“Còn đây?” Mộ Dung Túc Dạ chỉ vào một đĩa khác.

“Gà!”

“….. Thật?”

“À.... Ban đầu ta tính thay đổi một chút, thử coi con gà này có thể Dục Hoả Trọng Sinh, biến thành phượng hoàng hay không! Nhưng cuối cùng….. ha ha rất tiếc lại thất bại, thành ra bộ dạng này….”

“…….”

Bày trên bàn ăn rộng hơn phân nửa đĩa là đồ cháy đen xì, không thể nhìn ra. Đương nhiên cả ba người đều không dại có ý định thử đụng đũa.

Thấy tình hình trước mặt Tiểu Vũ có chút nóng nảy. Mặc dù không đẹp mắt nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng tự tay xuống bếp đó được không? Không thể nể mặt nhau một chút sao?

“Các vị, không cần để ý tới chỗ đồ cháy đó, đây đây, thử một chút đi! Màu xanh này là rau cải, rất bổ dưỡng, ăn vào sức mạnh tăng vọt! Tự tay ta rửa rồi xào, ngon vô cùng, các vị nếm thử một chút đi được không…..”

Giọng nàng có chút uất ức, Mộ Dung Lưu Quang và Mộ Dung Túc Dạ nhanh chóng thay đổi ánh mắt, không ngờ tới Diệp Tử Thanh cũng thay đổi, đột nhiên khuyên bảo: “Tiểu Vũ nói rất đúng! Hai vị Vương gia cũng nên coi xét tới công sức của nàng ấy, thử một chút cũng được mà!”

“Nên như vậy! Nên như vậy!” Tiểu Vũ ra sức gật đầu phụ hoạ. Thật không ngờ Diệp Tử Thanh cũng có lúc thiện lương! Tình tình như vậy ta chắc chắn sẽ báo đáp, về sau hết mực chú tâm bồi dưỡng ‘Đạo’ Hủ cho ngươi!

Mộ Dung Túc Dạ cười vui vẻ, cầm đũa lên: “Không thể không thử! Toàn bộ đều là tâm ý của nha đầu nàng! Dù khó ăn ta cũng nuốt trôi!”

Nói xong liền đưa đũa về phía đĩa rau cải. Đột nhiên Mộ Dung Lưu Quang cũng đưa đũa tới, vô tình như cố ý đánh rớt đũa của Mộ Dung Túc Dạ.

Ánh mắt đầy mong chờ của Tiểu Vũ sụp đổ cái ầm, nàng bất mãn kêu lớn:

“Này! Ngươi làm cái gì vậy?”

Mộ Dung Túc Dạ cũng không hiểu, nhìn hắn: “Tam ca, huynh….”

“Có độc!”

“…….!!”

<<< Truyện đăng tại DDLQD >>>

Hai tiếng kia nói ra làm kinh ngạc tất cả. Ánh mắt Mộ Dung Túc Dạ có chút thay đổi. Mộ Dung Lưu Quang cũng không để ý tới hắn, ánh mắt hướng về Tiểu Vũ đang ngu ngốc chưa hiểu chuyện gì.

“Ngươi qua đây!”

“….. Hả? Được!”

Chuyện này nếu là xảy ra với người khác chắc chắn đã vội vàng quỳ lạy xin tha, kêu oan không phải y làm. Tiểu Vũ này lại chẳng phản ứng gì, chỉ đi qua bên Mộ Dung Lưu Quang.

“Vương gia? Chuyện này là sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Mộ Dung Lưu Quang nhàn nhạt liếc nàng, không nói gì, cầm cổ tay nàng kéo qua, quan sát thật kĩ.

Tiểu Vũ vẫn chưa hiểu, Mộ Dung Túc Dạ ở bên cạnh đã ồ một tiếng.

“Lá cây?” Tiểu Vũ quay đầu nhìn Mộ Dung Túc Dạ, “Ngươi ồ chuyện gì?”

Mộ Dung Túc Dạ khẽ nhíu mày: “Trên tay nàng….”

“Tay ta?”

Tiểu Vũ đảo mắt không ngừng nhìn chằm chằm tay mình, dù cố gắng vẫn không nhìn ra điều gì bất thường. Mộ Dung Túc Dạ thấy thế liền kéo tay nàng về phía ánh sáng: “Để đây sẽ thấy rõ hơn, nàng tự coi đi.”

Tiểu Vũ chăm chú nghe theo, lúc này hình như đã nhìn ra thứ gì đó.

“Oa! Trên tay ta… tay ta có thứ gì đó phát sáng!” Thật không ngờ, không nhìn kĩ dưới ánh nến sẽ không thấy được.

Mộ Quang Lưu Quang buông tay nàng ra, vẻ mặt không hề thay đổi: “Tay của ngươi từng đụng qua những thứ gì?”

“Hừm??” Tiểu Vũ cau mày nghĩ lại, “Hừm… Tiểu Bạch! Ta từng chạm vào hắn, còn có người ở nhà bếp…. À! Diệp Tử Thanh nữa!”

Ba chữ cuối cùng nói ra, Tiểu Vũ theo bản năng nhìn về phía Diệp Tử Thanh, không ngờ bắt gặp khuôn mặt trắng bệch đang cố giấu vẻ hốt hoảng.

Tiểu Vũ suy nghĩ lại, nàng ta đột nhiên tới nhà bếp, còn đột nhiên quan tâm tay nàng, không lẽ……

D!3nd&&LeequYDo__n

Ánh mắt Mộ Dung Lưu Quang cũng nhìn qua bên Diệp Tử Thanh, cơ thể nàng ta bắt đầu run rẩy, giọng nói như đang cố trấn tĩnh: “Sao các vị đều nhìn ta? Ta không làm loại chuyện hạ độc như vậy.”

Lời này vừa nói ra khiến Mộ Dung Lưu Quang không muốn nhìn nàng ta thêm một giây.

Mộ Dung Túc Dạ khẽ cười, giọng nói đã trở nên lạnh lùng: “Đã có ai ở đây nói qua thứ trên tay Tiểu Vũ là độc dược? Diệp tiểu thư quả nhiên tinh tường am hiểu!”

Diệp Tử Thanh cứng người, không biết phải nói gì.

Tiểu Vũ vẫn còn ngây ngốc tự nhìn hai tay mình: “Trên tay ta thực sự có độc sao? Thật khó tin…..”

Nói xong nàng tính đưa lên ngửi, cũng may Mộ Dung Lưu Quang nhanh mắt giữ lại, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm:

“Biết là độc dược còn muốn ngửi? Muốn tìm cái chết?”

Tiểu Vũ rụt cổ, giơ hai tay lên cao: “Vậy bây giờ phải làm thế nào? Tay ta sắp thành vô dụng rồi sao? Động đâu cũng gây hại?”

Mộ Dung Lưu Quang nhịn không được gõ đầu nàng một cái, sau đó nhìn qua Diệp Tử Thanh:

“Giao thuốc giải ra đây!”

Diệp Tử Thanh thấy chuyện đã bại lộ, cũng không cần giả vờ thêm, chỉ có thể đứng lên cười lạnh:

“Các người quan tâm nha đầu đó tới mức này? Che chở tới mức này? Thức ăn có độc nhưng không hề truy cứu người làm ra nó, thậm chí một câu nghi vấn cũng không? Cứ như thế tin tưởng?”

Mộ Dung Lưu Quang mặc kệ nàng ta, lười giải thích. Mộ Dung Túc Dạ khẽ liếc Tiểu Vũ mỉm cười, cũng không có ý định giải thích.

Diệp Tử Thanh cười nhưng không khác gì khóc, lắc đầu đầy đau khổ lùi về phía sau:

“Ngay cả giải thích cũng không muốn, cứ như vậy tin tưởng nha đầu này vô điều kiện? Thật khiến người ngoài nhìn vào khó tin! Một Tam Vương gia chịu đủ mọi lạnh nhạt, cô độc trong lãnh cung, lành lùng với mọi thứ; Người kia là Cửu Vương gia luôn phiêu diêu tự tại. Hai người khác như vậy lại cùng động tâm với một tiểu nha đầu, rốt cuộc là các người không hiểu mình hay Diệp Tử Thanh ta ngu muội không nhìn ra?”

Mộ Dung Túc Dạ muốn giải thích một chút nhưng bị Mộ Dung Lưu Quang đưa tay ngăn lại. Mộ Dung Lưu Quang khẽ liếc nhìn đồ ăn trên bàn, nhàn nhạt nói: “Diệp tiểu thư không cần làm khó bản thân như vậy. Bây giờ tiểu thư có thể chọn, một là đưa thuốc giải, coi như chuyện hôm nay chưa xảy ra; hai là ăn hết chỗ này, nếu không có chuyện gì, khi đó ta sẽ trả lời cho tiểu thư.”

Nụ cười của Diệp Tử Thanh méo xệch: “Đồ ăn ở đây căn bản không thể gây chết người! Cho nên ta mới hạ độc ở tay nàng ta chứ không phải trong thức ăn, chính vì không muốn nhắm vào tính mạng hai vị. Mục đích ban đầu của ta là mượn chính bàn tay đó để hai vị trừng phạt nàng. Từ đến cuối không có ý hại đến hai vị Vương gia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.