Vương Gia Này, Ta Muốn

Chương 76: Chương 76: Cơn giận diệt môn




“Ách…” Tiểu Vũ sờ gáy: “Chẳng lẽ vết đao trên mặt người vừa rồi do ngươi chém? Nếu hắn ta còn sống, thì có nghĩa là lúc trước chưa chết thật! Ngươi và hắn ta có thù hận gì?”

Quỷ Tiêu nghe vậy cúi đầu: “Vốn ta và hắn ta không thù không oán! Hơn nữa ta lớn lên ở Hình gia, ngoài hắn ta còn có muội muội của hắn Hình Tuyết, quan hệ của ba người lúc nhỏ rất tốt. Lúc Hình thế bá biết không thể thăm dò được tin tức của yêu đao từ ta, dần dần cũng lạnh nhạt với ta, nhưng Hình Thu và Hình Tuyết vẫn đối xử với ta rất tốt…”

Không phải chứ? Mỗ Vũ có chút mơ hồ, người ta đối tốt với ngươi, cuối cùng ngươi lại giết người ta? Ách, tuy không chết thật nhưng nửa mặt với một mắt cũng bị hủy, lại thấy có vẻ thảm hại hơn.

Quỷ Tiêu thở dài, tiếp tục nói.

Thái độ của Hình thế bá với ta thay đổi nhưng cũng may không đuổi ta khỏi Hình gia, vốn tưởng rằng cuộc sống như thế sẽ kéo dài, không ngờ năm ta mười bốn tuổi, một lần tình cờ đi qua thư phòng của Hình gia, nghe thấy bên trong có người đang bàn bạc về chuyện của yêu đao.

Lúc ấy chỉ vì tò mò, ta mới đứng ngoài cửa nghe lén, lại không ngờ ta nghe được một tin động trời!

Người bắt cóc mẹ ta mười mấy năm trước lại chính là Hình thế bá, Hình Dũng! Hắn ta làm bạn với cha ta nhiều năm, thật ra chỉ vì yêu đao! Sau đó thấy không thể ra tay với phụ thân, lập tức bắt mẫu thân để uy hiếp phụ thân! Không ngờ rằng, phụ thân nguyện hy sinh mẫu thân, cũng không giao yêu đao ra.

Nghĩ lại buồn cười, khi đó để cứu mẫu thân, phụ thân còn tìm Hình Dũng nhờ giúp một tay, nhưng không đoán được đối phương lòng lang dạ thú, vốn là đầu sỏ gây ra! Sau đó hơn phân nửa Hình Dũng thấy thái độ kiên quyết của phụ thân ta, nên mới không có cách nào, dứt khoát giết mẹ ta. Lúc đầu có lẽ muốn để phụ thân ta nếm thử cảm giác khổ sở khi thấy một xác hai mạng, không ngờ, thi thể sinh con, ta lại còn sống.

“Đúng là một thế bá làm người ta căm giận!”

Mỗ Vũ vừa kích động, lại quên bây giờ mình là người nghe chuyện. Lời vừa nói ra, nhanh tay che miệng, quơ quơ tay còn lại, ý bảo Quỷ Tiêu tiếp tục.



Sau khi mẫu thân chết, cha và ta sống nương tựa lẫn nhau, ta là con trai duy nhất của hắn nên Hình Dũng thấy không thể xuống tay với phụ thân, lập tức đặt hi vọng trên người ta. Hắn ta chắc chắn phụ thân sẽ nói tất cả cho ta biết, bao gồm cả nơi cất giấu yêu đao.

Sau đó hắn ta kiên nhẫn chờ ta lớn lên, chờ ta hiểu chuyện, thấy thời cơ sắp chín muồi, trước tiên bắt phụ thân, nói gì mà mất tích không tìm được, thật ra do hắn ta hạ độc thủ, sau khi giết phụ thân, hắn ta lấy cớ chăm sóc ta, đón ta đến Hình gia. Lúc đầu hắn ta giả nhân giả nghĩa chăm sóc ta chu đáo, sau lại không lấy được tin tức từ miệng ta, từ đó bỏ qua ta, quyết định tự mình điều tra.

Hắn ta muốn yêu đao nhiều năm như vậy, kết quả vẫn không có chút manh mối nào, với lòng dạ độc ác của hắn ta, đã sớm giết ta cho hả giận mới đúng, nhưng nghĩ kỹ lại, sở dĩ hắn ta không giết ta, chỉ sợ cũng vì quan hệ của ta với hai đứa con của hắn ta tương đối tốt. Nếu một ngày không thấy ta, hắn ta cũng không tiện giải thích cho bọn họ, hơn nữa, ta là một đứa trẻ ngu ngốc, cũng không gây ra uy hiếp gì với hắn ta, hắn ta cũng không quan tâm ta một thời gian.

Kết quả, ông trời có mắt, để ta nghe trộm được bí mật này, biết chân tướng mọi chuyện. Ngay lúc đó, đầu óc ta trống rỗng, chỉ một lòng muốn chạy trốn mà thôi, nhưng trong lúc bối rối, đụng phải một vài nha hoàn đi ngang qua, quấy rầy người nói chuyện trong thư phòng.

Hình Dũng lập tức ra khỏi phòng, nhìn thấy ta thì trong mắt tràn đầy sát ý. Ta không dám dừng lại chút nào, nhấc chân chạy ra ngoài, không biết đụng phải bao nhiêu người, không để ý tới những tiếng gọi ta, trong đầu vô cùng hỗn loạn nhưng chỉ có một chuyện cực kỳ rõ ràng, phải rời khỏi nơi này, phải rời khỏi Hình gia!

Sau đó không nhớ đã chạy bao lâu, tóm lại lúc phục hồi tinh thần mới phát hiện đã quay về nhà mình, kể từ ngày phụ thân mất tích, sau khi ta dọn tới Hình gia, cũng không quay lại căn nhà này. Khi vào trong nhà ta mới phát hiện trên đất bừa bãi, rõ ràng trước đó đã bị người khác lục lọi. Nếu ta đã biết chân tướng, thì rất dễ dàng nghĩ ra, tất cả đều do Hình Dũng gây ra, không ngờ vài chục năm trôi qua, Hình Dũng vẫn chưa từ bỏ, vẫn muốn đoạt yêu đao!

Yêu đao, yêu đao! Lúc ấy ta tức giận cũng vì thanh đao này hại mẫu thân chết thảm, phụ thân cũng bỏ mạng, thật không hiểu vì một thanh đao, lại phải trả giá lớn như vậy! Đáng giá không? Rốt cuộc yêu đao thần kỳ thế nào?

Ta chạy khỏi Hình gia, thì đã không có chỗ để đi, dứt khoát làm tổ trong góc tường, cẩn thận nghĩ tới lời của phụ thân trước đây. Nếu yêu đao quan trọng với Vạn gia như vậy, phụ thân sẽ nói cho ta biết yêu đao giấu ở đâu. Có phải ta vẫn quên gì không?

Trong ký ức, phụ thân từng đưa ta đi xem thanh đao kia, trong một căn phòng nhỏ tối tăm. Ta chỉ nhớ sau khi tỉnh dậy đã ở đó, nhưng không biết vào thế nào, lúc ra ngoài thì được phụ thân ôm, hình như là đi qua một đoạn đường tối đen như mực, sau đó trước mắt sáng người, đã trở về phòng!

“Ngốc nghếch! Vậy nhất định trong phòng có mật đạo!”

Mỗ Vũ lại không nhịn được nói chen vào, sau đó thấy Lưu Quang quăng cho nàng một ánh mắt “Người địa cầu ai cũng biết, ngươi không lên tiếng không ai bảo ngươi câm đâu”, để nàng tự xấu hổ vùi đầu giả bộ đà điểu.

Quỷ Tiêu nhợt nhạt cười, không để ý nói: “Đúng vậy! Bây giờ nghĩ lại, đó là vấn đề vô cùng đơn giản, nhưng lúc ta còn nhỏ, chỉ biết một chút, sau khi ta biết chân tướng, ta cũng sẽ không cố ý suy nghĩ đến mật đạo kia.”

“Ừ! Ngươi tiếp tục, tiếp tục!”

Tiểu Vũ gật cái đầu nhỏ, không ngờ chuyện xưa của đứa nhỏ này còn rất dài, nhớ lại đến bây giờ, sau đó chắc cũng sẽ nói trọng điểm chứ?



Lúc đó theo trí nhớ mơ hồ, ta đi vào phòng tìm lối vào mật đạo, cuối cùng tìm được lối vào vào, đi vào mật đạo lấy yêu đao, cũng không ngờ vừa đi ra, chỉ thấy Hình Dũng mang theo một đám người tới đây, nhìn thấy yêu đao trong tay ta, lúc này mắt sáng ngời, muốn cướp nó.

Tất nhiên ta không muốn đưa cho hắn ta, nhưng võ công không địch lại, bọn họ có rất nhiều người, rất nhanh ta đã không chống đỡ nổi. Trong lòng ta căm hận, cắn răng không cam lòng, nhìn yêu đao trong tay, không còn nhớ lời dạy bảo trước kia của phụ thân, tay rút đao ra.

Sau khi rút đao ra, ta đột nhiên thấy có sức mạnh vô hạn, thân thể phảng phất như không chịu khống chế của mình, nhìn đám người Hình Dũng trước mắt, trong đầu chỉ có một chữ ‘giết’! Chỉ có giết người, chỉ có nhiệt độ của máu, mới có thể xoa dịu sự phẫn nộ trong lòng ta.

Sau đó tình thế nghịch chuyển, tất cả những người Hình Dũng đưa đến đều chết dưới đao của ta, nhưng hắn ta lại mạnh mẽ chống lại, dùng chút sức lực để trốn đi. Tất nhiên ta sẽ không bỏ qua cho hắn ta, vẫn đuổi tới Hình gia.

Lúc ấy trong lòng ta lại không chút lưu luyến nơi nuôi dưỡng ta tám năm này, ngược lại cảm thấy châm chọc đến cực điểm, vì vậy ta thấy người là giết, không bỏ qua một ai! Mà lúc ta chặt đầu của Hình Dũng thì Hình Thu và Hình Tuyết ra ngoài du ngoạn, trở về…

Lúc này Hình Tuyết sợ ngất đi, mà Hình Thu nhìn thi thể đầy đất, nhìn đầu của cha hắn, nhìn người ta toàn máu tươi, lúc này như kẻ điên đánh tới chỗ ta, dù trong lòng ta không muốn làm hắn bị thương, nhưng tay cầm đao cũng đã chém về phía hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.