Tiểu Vũ hào hứng ra khỏi phòng, sau khi nhìn thấy ánh mặt trời thì hơi nheo mắt lại, không nhịn được duỗi lưng. Lúc này có hai người đi từ bên ngoài tới chỗ nàng, không nói gì trực tiếp quỳ xuống trước người nàng.
Cổ nàng rụt lại, lùi về sau một bước, theo bản năng lên tiếng: “Mới sáng ngày ra, các ngươi làm gì thế?”
Hai người đang quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt là tươi cười điềm tĩnh.
“Nguyệt cô nương! Cảm ơn ơn cứu mạng của ngươi.”
… A a? Tiểu Vũ cúi đầu nhìn, mới phát hiện hai người quỳ dưới đất này là Trương Tiểu Hổ và Tú Liên, vẻ mặt thay đổi, lập tức nhảy dựng lên.
“A! Cuối cùng các ngươi cũng tỉnh rồi?”
Hai người kia nhìn nhau cười, gật đầu với nàng. Tiểu Vũ vội khoát tay cho bọn họ mau đứng lên, sau đó nắm tay Tú Liên khua khoắng, lại vỗ vai Trương Tiểu Hổ, toét miệng cười khúc khích nói: “Ha ha! Thật sự sống lại!”
“…” Đám người đang đứng đó đều không nói gì chỉ nhìn trời.
Tiểu Vũ giơ ngón cái với Kim Diệp Tử, sau đó nhìn Tú Liên nói: “Ngươi… Ngươi không sao chứ?” Câu hỏi kín đáo này, thật ra nàng muốn hỏi, trong lòng ngươi đã khá hơn chút nào chưa?
Tú Liên là cô nương thông minh, vừa nghe câu này đã hiểu, gật đầu dịu dàng nói: “Tú Liên sau khi tỉnh lại sẽ không còn là Tú Liên ngày trước nữa.” Nói xong, nàng lặng lẽ liếc Trương Tiểu Hổ ở bên cạnh, sắc mặt lập tức ửng đỏ cúi đầu nói tiếp: “Vốn muốn mượn cô nương thuốc giả chết, không ngờ được lại cứ ngủ mãi như vậy. Những năm gần đây, ta cũng rất mệt mỏi. Nhưng… Đột nhiên ta phát hiện trên thế gian này vẫn có người khiến ta lưu luyến, không bỏ được. Vì vậy…”
“A~~~~” Tú Liên còn chưa nói xong, Tiểu Vũ như đã đoán ra mọi chuyện, không nhịn được lên tiếng trêu chọc: “Thì ra các ngươi… Hắc hắc! Chuyện tốt! Chuyện tốt mà! Cũng coi là khổ tẫn cam lai, tu thành chính quả!” (Cuộc sống cực khổ đã qua, cuộc sống an nhàn sẽ tới)
Tiểu Vũ ở bên này vừa cười đùa nói xong, hai người bên kia đã cúi đầu xấu hổ, tai đỏ bừng.
“Vậy sau này các ngươi định làm gì?” Túc Dạ cũng tới tham gia náo nhiệt, lên tiếng hỏi câu này.
Trương Tiểu Hổ cười nói: “Tối qua ta và Tú Liên đã bàn bạc rồi, sau này sẽ ở lại căn nhà nhỏ trong núi này. Tuy nơi này rất gần với huyện Thanh Bình, nhưng sau khi Phương công tử xảy ra chuyện, có người đồn hắn chết oan, nơi này thường xảy ra chuyện ma quái nên đã lâu không có ai tới ngọn núi này, hơn nữa cho dù có người đến, chắc chắn cũng không dám xông vào đây.”
Túc Dạ nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy! Đây gọi là chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất. Phong cảnh nơi này không tồi, các ngươi sống ở đây cũng rất tốt!”
“Ừm!” Trương Tiểu Hổ cười nhìn mọi người: “Mấy ngày nữa nhân lúc ban đêm chúng ta sẽ về huyện Thanh Bình một chuyến, đưa phụ thân của Tú Liên tới đây cùng chúng ta. Nơi này non xanh nước biếc, có thể làm chút món ăn, nuôi chút hoa cỏ, ta sẽ thực hiện giấc mơ chưa thực hiện được của Phương công tử! Chăm sóc Tú Liên thật tốt!”
Đôi mắt của Tiểu Vũ lấp lánh, thật là những ngày bình thường đạm mạc! Tuy hâm mộ, nhưng vẫn lo lắng nói: “Ở nơi này sẽ không có chuyện gì chứ? Phải biết rằng bây giờ hai người các ngươi là người đã chết, không thể để người ngoài nhìn thấy các ngươi! Nếu không các ngươi có thể đi theo chúng ta, tìm chỗ ở khác!”
Trương Tiểu Hổ lắc đầu, cảm kích nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, nhưng chúng ta đã quyết định sẽ ở đây! Cô nương đừng lo lắng, cho dù có người ngoài xông vào, ta và Tú Liên đều có võ công, sẽ đuổi đi được. Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không giết người!”
“Đúng vậy!” Tú Liên ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa nói: “Tuổi của phụ thân đã lớn, cũng không thích hợp để bôn ba đường dài. Cô nương tốt với chúng ta, ngàn vạn lời cảm ơn cũng không đủ, kiếp sau nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân của cô nương.”
“Nương ơi! Được rồi được rồi!” Tiểu Vũ khoát tay: “Tuyệt đối đừng làm trâu làm ngựa báo đáp ta… Thứ nhất ta không nuôi bò, thứ hai không chăn ngựa, các ngươi làm trâu làm ngựa cũng vô dụng! Nếu thật sự muốn báo đáp ta, sau này hãy sống thật tốt! Có thể sống lại đã không dễ dàng, chuyện quá khứ coi như xong, quan trọng nhất là quý trọng hiện tại!”
“Được! Chúng ta sẽ nhớ kỹ lời của cô nương trong lòng!”
…
Bên cạnh xe ngựa, Lưu Quang nhìn Tiểu Miêu Vũ đang nói không ngừng, không nhịn được ngoắc tay gọi Tiểu Bạch.
“Lão đại? Có gì phân phó sao?”
Môi Lưu Quang không động, trừng mắt nhìn biểu đạt ý nghĩ.
“Bày một kết giới ở quanh đây với Tiểu Hắc đi!”
“… A a?” Tiểu Bạch sững sờ, bày kết giới? Bày kết giới làm gì?
Lưu Quang quả quyết liếc mắt xem thường hắn, lúc này mỗ Bạch mới giật mình hiểu ra, lập tức tóm mỗ Hắc chạy như điên, vừa chạy vừa cảm thán, ***! Còn nói muốn phản lại gì chứ? Muốn để mỗ nha đầu nếm thử một chút đau khổ? A a ta nhổ vào! Đây không phải vẫn thương nàng như vậy sao! Người ta còn chưa lên tiếng nhờ hỗ trợ, hắn bên này đã bắt đầu đau lòng tự ra tay. Có cần phải cưng chiều như vậy không? Có biết nếu tiếp tục như vậy, mỗ nha đầu sẽ càng ngày càng không coi ai ra gì!
Ai…
Cảm thán thì cảm thán, hai mỗ huynh đệ bị ép đến khổ cực vẫn ngoan ngoãn đi bốn phía bày kết giới. Cứ như vậy, không chút sơ hở, không cần phải lo lắng, cho dù có người ngoài xông vào cũng sẽ đi vào kết giới, không tìm được chỗ của căn phòng.
Trong chốc lát, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đã bố trí xong kết giới quay lại báo cáo với Lưu Quang. Lưu Quang gật đầu, xoay người lên xe ngựa. Lần này, Tiểu Bạch nhạy bén không hỏi nhiều, trực tiếp gọi mỗ nha đầu còn đang lảm nhảm: “Tiểu Vũ, lên đường thôi!”
“Được ~~~”
Lúc nhìn thấy xe ngựa, Tiểu Vũ cũng biết hành trình của bọn họ ở chỗ này đã kết thúc, lại nói bọn họ ra ngoài du ngoạn, nếu không phải vừa đi đã gặp vụ án này tuyệt đối sẽ không ở lại huyện Thanh Bình lâu như vậy.
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, Tiểu Vũ là người cuối cùng lên xe ngựa, vén màn kiệu lên ra sức vẫy tay với hai người đang đứng trước căn nhà nhỏ, cuối cùng chậm rãi rời đi theo xe ngựa.
Ai cũng ích kỷ, Nguyệt Tiểu Vũ nàng cũng không ngoại lệ. Mặc dù tính mạng của bốn nữ tử kia cũng rất vô tội, nhưng trong lòng nàng không hi vọng Tú Liên và Trương Tiểu Hổ phải đền mạng.
Dù lần này nàng làm đúng hay sai, nàng cũng sẽ không hối hận! Cả đời người trong thiên hạ này có thể điên cuồng mấy lần? Có thể tùy theo lòng mình mấy lần? Có bao nhiêu người có thể thật sự sống vì mình?
Nàng xuyên qua đây không vướng bận gì, mặc dù trên danh nghĩa có lão đầu phụ thân nhưng không có ấn tượng sâu sắc. Nàng thích Lưu Quang, lần đầu tiên nhìn thấy nam tử có đôi mắt như hồ ly nên dù thế nào cũng muốn lừa gạt hắn vào trong tay.
Nàng bắt được Tú Liên, cảm động bởi chuyện xưa của nàng ta, có lẽ đúng là nàng hành động theo cảm tính, rất không biết chừng mực, nhưng nàng vui vẻ! Nàng tình nguyện bảo vệ tính mạng của hai người bọn họ, để bọn họ hoàn toàn thay đổi mà sống tiếp, cũng không hi vọng bọn họ dùng mạng đổi mạng, mở đầu bi kịch vừa mới kết thúc.
Được rồi! Nàng thừa nhận, là nàng quá tùy hứng, nhưng… Khóe miệng lại bất giấc tràn đầy tươi cười, nàng mặt dày muốn nói một câu…
Bốc đồng thật cao hứng!