Vương Gia Này, Ta Muốn

Chương 72: Chương 72: Điệu hổ ly sơn




“Các ngươi cẩn thận!”

Túc Dạ lên tiếng dặn dò, Tịch Dao và Quỷ Tiêu gật đầu, không nói hai lời chạy thẳng về phía sau, gần như ngay lúc đó, vô số mũi tên bắn ra, bay thẳng tới xe ngựa.

Tịch Dao lấy chủy thủ trong tay áo ra, giơ tay chém, chặt đứt vô số mũi tên. Quỷ Tiêu lại tay không mà đi, chỉ một cái trở tay đã trả lại những mũi tên đó cho cung tiễn.

Theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, trận đấu hoa lệ bắt đầu, phía sau xe ngựa chiến đấu kịch liệt, phía trước bên trái khu rừng, hai mỗ huynh đệ cũng một cước đạp bay một người, đánh nhau bừng bừng khí thế.

Tiểu Vũ núp trong xe ngựa, chớp mắt nhìn Lưu Quang.

“Gia… Hình như có người đánh lén chúng ta?”

Lưu Quang chống cằm gật đầu: “Ừm! Nhìn qua hình như là kẻ thù của Cửu đệ.”

Lỗ tai của mỗ Diệp Tử ở ngoài vô cùng tốt, nghe thấy lời này lập tức vén màn kiệu lên nói: “Này! Tam ca huynh trốn tránh trách nhiệm quá đấy! Sao lại nói là kẻ thù của ta chứ?”

Vẻ mặt Lưu Quang vô tội: “Không phải kẻ thù của ngươi, vậy của ai?”

Nói xong, hắn dời mắt nhìn Tiểu Vũ, mỗ nha đầu sững sờ, nhăn mày khó chịu nói: “Này! Người nhìn ta làm gì? Ta nhờ các người giúp một tay, ta nghe lời của các ngươi, ngoan ngoãn ở trong xe không ra ngoài. Hơn nữa, một thiếu nữ thanh thuần thiện lương như ta sao có thể có kẻ thù!”

“…”

Lưu Quang nhún vai, dời mắt, Túc Dạ lắc đầu, buông màn kiệu xuống, nhưng vừa mới thả một nửa lại bị người khác giữ lại, chỉ thấy Tiểu Vũ lộ ra nửa cái đầu, nghi ngờ nói: “Kim Diệp Tử! Sao ngươi không vào đây tránh một chút? Bên ngoài rất nguy hiểm!”

Lúc này, vẻ mặt của Túc Dạ rất nghiêm túc, không còn bộ dạng phóng đãng không theo khuôn khổ như ngày trước. Hắn vỗ nhẹ đầu của Tiểu Vũ, khóe miệng mỉm cười.

“Ta coi chừng bên ngoài là được rồi, ngươi ngoan ngoãn đợi trong xe ngựa với Tam ca.”

Tiểu Vũ bất mãn nhếch môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời rút đầu nhỏ về.



Trong rừng ở trước, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch và một đám người áo đen đang chém giết, nói là chém giết, nhưng thực ra là hai huynh đệ bọn họ lúc thì vặn gãy tay người ta, lúc thì đá nát xương bánh chè của người ta, đều là những nhân vật nhỏ nên phải vận động cho nóng người.

Đúng lúc này, một bóng đen đánh tới, tốc độ cực nhanh khiến Tiểu Bạch, Tiểu Hắc lập tức biến sắc. Nếu không tính pháp thuật mà chỉ nói riêng về công phu quyền cước, đầu óc của Tiểu Hắc không thông minh, tất nhiên sẽ dùng thiên phú đánh nhau bù lại, chỉ thấy hắn đẩy Tiểu Bạch ra, vung tay so chưởng với người vừa tới, dùng sức một chút, hai bên lại ngang nhau, đồng thời lùi mấy bước.

Tiểu Hắc vừa đứng vững, Tiểu Bạch lập tức chạy đến bên người hắn, nhìn người áo đen đối diện, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cuối cùng cũng xuất hiện một cao thủ!”

Những người áo đen còn lại chưa bị hai huynh đệ này đùa chết lập tức đứng hết sau lưng người kia. Tiểu Hắc bẻ tay, mắt long lanh nói: “Ca! Người này để đệ xử lý, còn những người kia phiền huynh tự giải quyết!”

Nói xong, Tiểu Hắc lập tức phi thân đánh tới chỗ người nọ, nhưng lần này người áo đen không tiếp chiêu, trái lại điểm mũi chân, xoay người chạy sâu vào rừng.

Mỗ Hắc không thèm suy nghĩ, trực tiếp đuổi theo, Tiểu Bạch vừa muốn lên tiếng ngăn cản nhưng trong chớp mắt hai người kia đã không thấy bóng dáng. Những người áo đen còn sót lại bắt đầu tản ra, lấy hắn ta làm trung tâm, xoay quanh hắn thành một vòng tròn.

Ai, Tiểu Bạch im lặng nhìn trời, không còn ý kiến gì với đệ đệ ngu ngốc, người ta vừa bay đi, hắn ta lập tức vui vẻ đuổi theo? Cũng không dùng đầu suy nghĩ một chút, nếu kẻ đó đã kiêu ngạo đánh tới đây sẽ lại chạy sao, đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn!

Liếc nhìn đao bóng loáng trong tay những người áo đen kia, mỗ Bạch không khỏi nhíu mày nói: “Quân tử động khẩu không động thủ, hòa khí có lợi! Ta muốn đuổi theo đệ đệ đần độn của ta, các vị tiểu ca có thể nhường một chút không?”

Khi hắn thốt ra những lời này, nhóm người xung quanh không ai quan tâm, trực tiếp giơ đao lao tới chém hắn. Tiểu Bạch lắc mình tránh một đao, nhíu mày nói: “***! Chẳng lẽ lão tử không nói tiếng người? Hay tai các ngươi không nghe được? Hiếm khi ta có ý tốt, muốn tha cho các ngươi một con đường sống, ai biết các ngươi lại không biết điều như vậy! Nếu không phải cơ thể của lão tử không tiện, không thể giết người, đã sớm tiễn các ngươi tới Địa phủ để Tiểu Thôi cho các ngươi đi học rồi!”

Lời còn chưa dứt, hắn tự tay giữ lấy một cánh tay đang định đánh lén hắn, tay vừa dùng lực, bóp vỡ xương cổ tay của hắn ta, chỉ nghe người nọ hét thảm thiết, sau đó đao rơi xuống đất.

Tiểu Bạch đá chuôi đao, giơ tay nhận đao, tiện tay ném đao sang tay còn lại, lên tiếng với những người áo đen xung quanh hắn: “Hôm nay ca ca sẽ dạy cho các ngươi, đao ngoài để giết người, xắt thức ăn, còn có thể đánh người bất tỉnh!”

Nói xong, tay cầm đao tay chợt gõ người bên cạnh vừa bị hắn bóp vỡ xương cổ tay, kẻ đó đau khổ trở thành đối tượng đầu tiên bị đánh bất tỉnh.



Lại nói chuyện bị chia ra hai bên, bên kia Tiểu Hắc bị người áo đen dẫn đi, Tiểu Bạch lại bị một nhóm người cuốn lấy, cùng lúc đó, Tịch Dao và Quỷ Tiêu lại rất thuận lợi dọn dẹp một đám cung tiễn thủ.

Tịch Dao nhìn thi thể đầy đất, trong lòng yên lặng đếm, sau đó hơi sững sờ, quả nhiên đúng là 32 người!

Quỷ Tiêu liếc hắn, mở miệng hỏi: “Sao vậy?” Hắn lắc đầu, nói không có việc gì, lập tức trở về cạnh xe ngựa với Quỷ Tiêu.

Túc Dạ thấy bọn họ hai người trở về, mặt lúc này mới giãn ra, gật đầu, vừa định quay người lên xe ngựa, không ngờ tiếng cười điên cuồng vừa rồi lại vang lên.

“Ha ha ha ha! Sao đã vội đi rồi? Kịch hay còn ở phía sau!”

Ánh mắt của Túc Dạ lạnh lùng, phất tay áo nói: “Nếu các hạ cố ý tìm chúng ta, có chuyện không ngại ra ngoài gặp mặt chúng ta rồi nói, hôm nay úp úp mở mở như vậy thì gọi gì là bản lĩnh!”

“A! Vốn nghe đương kim Cửu hoàng tử không cần ngai vàng, giang sơn, chỉ muốn sống ung dung tự tại, người đời đều nói ngươi tiêu sái thế nào, hôm nay gặp được, quả thật không tầm thường, có thể thu chủ nhân của yêu đao làm thuộc hạ, mặc ngươi phân phó, có thể thấy ngươi thật sự không phải hạng người bình thường!”

Túc Dạ nhướn mày, giọng nói dần dần lạnh lẽo: “Nghe lời của các hạ, chẳng lẽ là đến vì yêu đao?”

Hừ!

Theo một tiếng hừ nhẹ, trên cây đại thụ cách đó không xa, một bóng người chậm rãi bay tới. Sau khi dừng trước xe ngựa, ánh mắt nhìn thẳng vào Quỷ Tiêu đang đứng sau lưng Túc Dạ.

Đó là một nam tử có làn da trắng nõn, nhưng mặt trái lại có một vết sẹo kinh người, từ mày kéo xuống gần đến cằm, ngay cả mắt trái cũng bị hủy.

Túc Dạ nhìn thấy ánh mắt của hắn, cũng không khỏi khẽ nghiêng đầu nhìn Quỷ Tiêu, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết hắn ta không?”

Quỷ Tiêu nghe vậy, không gật đầu, cũng không lắc đầu, một lát sau mới yên lặng nói: “Nếu như tỉnh táo thì ta có thể kết luận là không biết, nhưng nếu như…”

Lời còn chưa dứt, Túc Dạ đã giơ tay chặn lời của hắn ta, sau đó nhìn nam nhân trước mặt, chắp tay nói: “Xin hỏi lần này huynh đài lấy trận thế này chào đón để đoạt đao hay đoạt mạng?”

Nam tử khẽ mỉm cười, má trái có chút dữ tợn.

“Nếu như ta nói… Muốn cả hai thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.