Xe ngựa chợt dừng lại, màn kiệu bị vén lên, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc thò đầu vào, chớp mắt nhìn hồng y nữ tử chợt xuất hiện trong xe ngựa.
Mỗ Hắc đầu tiên là sững sờ, lập tức vén áo lên muốn động thủ bắt người, Tiểu Bạch vội vàng đưa tay kéo hắn lại, vứt một cái liếc mắt, nói: “Đệ làm gì thế? Lão đại còn chưa lên tiếng đâu, đệ kích động cái gì?”
Tiểu Hắc chỉ hồng y nữ tử kia, lắp bắp nói: “Nhưng, thế nhưng… Nàng, nàng… Đệ…”
Nữ tử nghe thấy, liếc nhìn mỗ huynh đệ, trong mắt lại lộ một chút vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn Lưu Quang, khẽ mỉm cười nói: “Không nghĩ tới, lúc ta tỉnh lại, có thể thấy chuyện thú vị như vậy! Chẳng lẽ trật tự của tam giới bây giờ cũng rối loạn hay sao? Ngay cả quỷ… Ha ha, đúng là vô cùng thú vị!”
Thú vị?
Mỗ Hắc nhíu mày: “Ca! Nàng đang cười nhạo chúng ta sao?”
Tiểu Bạch sờ tai: “Có lẽ, có lẽ, có lẽ vậy! Dù sao coi như nàng cười nhạo chúng ta, ca ca ta cũng sẽ không tức giận.”
“Vì sao?” Mỗ Hắc cực kỳ ngây thơ hỏi.
“Hắc hắc!” Mỗ Bạch cho hắn một ánh mắt đầy thâm ý: “Ngươi ngốc! Ca ca ta chưa bao giờ tức giận với nữ nhân, nhất là… Nữ nhân có bộ dáng xinh đẹp!”
“…”
Làm ơn đi! Đó không phải trọng điểm?
Kết quả là mỗ Vũ đang trong trạng thái sững sờ bị những lời này của Tiểu Bạch khiến hoàn hồn, lùi sang cạnh Lưu Quang, chỉ vào nữ nhân kia nói: “Nữ nhân này từ đâu ra?”
Lưu Quang giơ đao trong tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Vừa rồi nàng không thấy sao? Không phải biến ra từ trong đao sao!”
“Không phải chứ?”
Tiểu Vũ cúi đầu nhìn yêu đao trong tay Lưu Quang, vẻ mặt không dám tin, cuối cùng nàng đưa tay gõ một cái trên vỏ đao, nuốt nước bọt, không chắc chắn nói: “Ra từ vỏ đao?”
Lưu Quang mím môi: “Ừ… Cũng có thể hiểu như vậy!”
Tiểu Vũ lại trợn to hai mắt, hít sâu một hơi, chuyển cái cổ cứng đờ sang nữ nhân đang ngồi đối diện.
“Vậy… Nữ nhân này là yêu tinh? Nhưng… Không thể nào! Ta chưa bao giờ nghe nói còn có đao tinh! Yêu tinh không phải là hồ ly tinh, thỏ tinh gì sao? Hay là cây tinh, chổi tinh? Cái này, đao tinh? Còn có à? Hay do kiến thức của ta quá nông cạn?”
A! Lời này của Tiểu Vũ vừa nói ra, nữ nhân đối diện không nhịn được cười khẽ.
“Vị tiểu cô nương này thật thú vị!”
“A, ha ha…” Tiểu Vũ lúng túng cười: “Cũng không thú vị bằng ngươi! Vèo một cái là biến ra… Ngươi thật giỏi…”
Lưu Quang lắc đầu, gõ nhẹ tay trên đầu mỗ Vũ.
“Ngốc! Đao tinh gì chứ? Không phải vừa giải thích rồi sao, nàng ta là đao linh! Sau khi dùng chính mình để đúc đao từ đó gắn bó tương liên với thanh đao này, đao ở đây thì nàng ta ở đây, đao hủy thì nàng ta hủy, thì ra lúc trước ta nói nhiều như vậy, nàng đều coi tất cả là nói vớ vẩn đúng không?”
Đôi tay của Tiểu Vũ nắm tai nhỏ tỏ vẻ nhận tội: “Gia, ta sai rồi!”
Thực ra cũng không trách nàng được! Ai bảo cô nương này ra sân đong đưa như vậy! Chớp mắt một cái, xuất hiện một người! Dù nàng bình tĩnh thì cũng bị nhức đầu đấy!
“…”
Lưu Quang đành phải giữ nàng, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác, nhìn đao linh, vừa định nói gì, bỗng liếc Túc Dạ, đảo mắt, lên tiếng: “Cô nương! Ngươi đã hiện thân rồi thì chào hỏi mọi người đi! Ách, nếu như thấy quá đường đột, vậy trước tiên để ta giới thiệu cho ngươi một chút, chủ tử của chủ tử của ngươi!”
Nói xong, hắn chỉ tay vào Túc Dạ, cất cao giọng trước vẻ giật mình của mỗ Diệp Tử: “Cũng là vị này, chính là đường đường Cửu vương gia của Vân Quốc, Mộ Dung Túc Dạ, cũng là chủ tử của chủ tử Quỷ Tiêu của ngươi!”
Hả?
Nghe vậy, đôi mắt nữ tử hiện lên một chút ánh sáng nhạt, nghiêng đầu nhìn Túc Dạ bên cạnh.
“Chính là ngươi… Để chủ nhân của ta đồng ý không rút đao nữa, phong ấn ta suốt hơn hai năm?”
Khụ, khụ khụ!
Túc Dạ che miệng ho nhẹ vài tiếng, khoát tay nói: “Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm! Ách… Là lời đồn trong giang hồ, nói yêu đao sẽ mê hoặc tâm trí người, vì vậy… Tại hạ cũng vì tốt cho Quỷ Tiêu mới để hắn không rút đao. Cô nương có thể hiểu chứ?”
“A! Hiểu!” Nữ tử cười khẽ: “Ta cũng biết rõ thanh danh của thanh đao này vẫn không tốt, nói chỉ cần ai có thanh đao này cũng sẽ bị đao này nguyền rủa, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm.”
“Đúng, đúng!” Túc Dạ luống cuống gật đầu liên tục: “Cô nương có thể hiểu được thì không thể tốt hơn.“. Truyện Tiên Hiệp
Trời ơi! Mặc dù sớm đã nghe Quỷ Tiêu nói tên tuổi của thanh yêu đao này, nhưng hắn ta cũng không biết đao này còn có thể biến thành người sống! Cũng may hắn ta cũng đã gặp không ít sóng to gió lớn, nếu không sẽ bị dọa chảy mồ hôi lạnh cả người.
…
Thấy đao linh không khác một người bình thường, có thể nói cười, Tiểu Vũ lúc này cũng không sợ! Từ trước đến giờ, khả năng tiếp nhận vật mới của nàng rất mạnh, nếu vừa rồi đao linh không đột nhiên xuất hiện, thật ra nàng sẽ không quá kinh ngạc như vậy!
“Ngươi… Bao nhiêu tuổi?”
Lời này của mỗ Vũ vừa hỏi ra, lập tức bị mỗ Bạch quăng cho một cái liếc mắt xem thường. Vũ cô nãi nãi! Chẳng lẽ lão nhân gia ngài không biết nữ nhân kiêng kỵ nhất bị người khác hỏi tuổi sao? Ngươi thân là một nữ nhân, sao không hiểu chút nào vậy?
Mỗ Bạch bất bình thay đao linh, nhưng đao linh không có bất kỳ phản cảm gì, ngược lại rất thẳng thắn nói: “Sống lâu lắm, bản thân ta cũng không nhớ rõ bao nhiêu tuổi, chỉ là, dù sao khẳng định lớn hơn muội muội ngươi nhiều!”
“Ách….” Tiểu Vũ gật đầu: “Vậy ngươi tên là gì?”
Nữ tử cười nhạt: “Nếu ta cùng tồn tại với yêu đao này, tên của đao kia chính là tên của ta.”
Tiểu Vũ nghe vậy, lại cúi đầu nhìn thanh đao trong tay Lưu Quang, nháy mắt vài cái nhỏ giọng lẩm bẩm: Đao này… Tên là gì?
Giọng nói của nàng tuy nhỏ nhưng Lưu Quang ngồi bên cạnh lại nghe thấy rất rõ ràng, hơn nữa trong nháy mắt lập tức bình thường trở lại!
Thì ra là… Không chỉ coi lời nói của hắn thành hư không, ngay cả lời của Quỷ Tiêu lúc nãy, nàng cũng coi là hư không! Ưm, lần này, trong lòng cân bằng một chút!
Tiểu Bạch thấy Lưu Quang hơi nhếch khóe môi, không khỏi chậc chậc lắc đầu cảm thán, khi yêu ai cũng đều rất ngu ngốc, những lời này thật cmn chí lý!
“Huyết Linh! Nàng tên là Huyết Linh!”
Quỷ Tiêu xuống ngựa, đi tới cạnh xe ngựa, tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, ngay sau đó liếc nhìn hồng y nữ tử trong xe. Nàng kia mỉm cười gật đầu với hắn, chọc hắn đỏ mặt, vội vàng dời tầm mắt đi.
Tiểu Vũ khẽ nhíu mày, ôi? Có tình!
“Khụ khụ! Huyết Linh đúng không? Ta tên là Tiểu Vũ, nếu ngươi là đao linh của Tiêu đại ca, vậy là bằng hữu của chúng ta! Sau này cũng đừng núp trong vỏ đao, xe ngựa này rất rộng, thêm ngươi cũng không ngại! Đoạn đường này chúng ta du sơn ngoạn thủy, nhiều bạn càng nhiều vui thú!”
Mỗ Vũ lại tiếp tục phát huy bản lĩnh làm quen, quan tâm nàng là đao linh kiếm linh thiên linh linh, tục ngữ nói phải, năm sơn bốn biển cũng là tỷ muội thôi!
Nữ tử đầu tiên là sững sờ, lập tức vui vẻ cười lớn.
“Được! Nếu Vũ muội muội thành tâm mời, vậy ta cũng cung kính không bằng tuân mệnh. Tuổi của ta lớn hơn ngươi, nếu muội muội không ngại, sau này gọi ta một tiếng Linh tỷ tỷ đi!”
“Ừ!”
Mỗ Vũ gật đầu, lập tức bám lấy Túc Dạ đổi chỗ, bản thân ngồi cạnh Huyết Linh, thân thiện hàn huyện với nàng.