Vương Gia Này, Ta Muốn

Chương 48: Chương 48: Quyển 2, chương 9: Biết cái gì gọi là thần tượng không?




“Có phải ta đang nằm mơ hay không, còn chưa tới lượt ngươi phán!”

Diệp Tử Khuynh không chút hoang mang, khẽ cười ra tiếng: “Hơn nữa, dù ta có tệ đến đâu đi nữa, cũng không thể so kịp với người nào đó đã đến vương phủ được mấy ngày rồi, nhưng ngay cả mặt mũi của tam vương gia cũng chưa từng thấy qua!”

“Ngươi! ...”

Tiểu Vũ và Lục Hà tìm nơi thật sạch sẽ ngồi xuống ở một bên, vừa ăn củ lạc, vừa dùng giọng điệu không lớn không nhỏ bình luận: “Nhìn đi! Luận tài ăn nói, hiển nhiên Tần tiểu thư sẽ không giống Diệp tiểu thư! Đối phương mới nói một câu, đã khiến nàng ta nghẹn chết rồi!”

“Đúng đó!”

Diệp Tử Khuynh nghe vậy, nhướng đôi mi thanh tú, nhịn không được đắc ý đứng lên. Tần Uyển Như hé ra bộ mặt đen thui, căm giận trừng mắt liếc nhìn Tiểu Vũ một cái. Chỉ là mỗ Vũ lại hoàn toàn không để ý. Thảnh thơi nói tiếp: “Thật ra nếu đổi lại là ta, ta sẽ hỏi lại nàng ta một câu! Nếu thật giỏi thì ngươi đi tìm Tam vương gia đi! Tìm được ta sẽ lập tức phục ngươi, tìm không thấy thì chúng ta cũng chỉ là kẻ tám cân người nửa lạng thôi, ai cũng có tư cách nói ai!”

“Ừ!”

Lục Hà tiếp tục phụ họa, nháy mắt Diệp Tử Khuynh cũng hé ra bộ mắt đen thui. Cười lạnh một tiếng, dùng lời nói vừa rồi của Tiểu Vũ để phản bác: “Ngươi đứng nói chuyện như thế không sợ thắt lưng bị đau à! Có giỏi thì ngươi đi đi?”

Ai...

Tiểu Vũ chép chép miệng, lắc lắc đầu thở dài một tiếng.

“Tư tưởng của ngươi luôn trái ngược với ta, ta nói cái gì ngươi cũng không muốn nghe! Nói thật thì, ta là gặp tam vương gia trước hai người các ngươi! It nhiều gì cũng có một đoạn thời gian đi theo hắn, nên dù thế nào đi nữa cũng có nhiều hiểu biết hơn các người! Còn nữa ta cũng thừa nhận, tam gia trong lòng ta, tồn tại giống như thần tượng vậy! Chậc... Các ngươi biết cái gì gọi là thần tượng không?”

Diệp Tử Khuynh và Tần Uyển Như lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ khó hiểu.

Tiểu Vũ đứng lên, đưa tay sờ sờ cằm. Thoáng suy tư một lát, mở miệng nói: “Từ thần tượng này chính là chỉ...Giống như là! Tam gia thích cái gì, không thích cái gì? Sinh thần của hắn là vào ngày nào? Trong nhà hắn gồm những ai? Màu sắc mà hắn thích nhất? Vóc dáng cao bao nhiêu, cân nặng là bao nhiêu? Sợ nhất cái gì? Ghét nhất bị gì? Vân vân! Những chuyện đó... Các ngươi có biết hết không?”

“...”

Diệp Tử Khuynh và Tần Uyển Như lắc lắc đầu lần nữa, hoàn toàn ở trong trạng thái mê mang.

“Ặc, những chuyện đó ngươi đều biết hết sao?”

Tần Uyển Như nghi hoặc hỏi, có vẻ có chút không quá tin tưởng. Đôi mắt Mỗ Vũ sáng ngời, lúc này đáp lại nói: “Ta đương nhiên biết! Bằng không sao nói hắn là thần tượng của ta được!”

“Chậc, ví dụ như là….?”

Diệp Tử Khuynh cũng ra tiếng hỏi, xem ra là cũng giống như Tần Uyển Như, tỏ vẻ không quá tin tưởng lời nói của Tiểu Vũ.

Lời nói của mình lại bị nghi ngờ, mỗ Vũ lập tức mở miệng chứng minh:

“Ví dụ như là! Tam gia ghét nhất cái gì? Ta nói cho các ngươi, tam gia ghét nhất ... Chính là Cúc Hoa!”

“Cúc Hoa! ?”

Diệp Tử Khuynh tò mò nhíu mày, Tần Uyển Như cũng giật mình trừng lớn hai tròng mắt. Thì thào lặp lại: “Cúc Hoa...”

Tiểu Vũ lặng yên liếc Tần Uyển Như một cái, cất bước đi tới bên cạnh nàng.

“Đúng vậy! Chính là Cúc Hoa! Gia bọn ta ghét nhất chính là Cúc Hoa. Cho nên vào lần Tần Uyển Như nói là muốn ngắm cúc hoa, uống trà hoa cúc gì đó, ta mới có thể phản đối như vậy!”

Tần Uyển Như nháy mắt mấy cái: “Nhưng, nhưng mà... Nhưng lúc ta mời tam gia uống, ngài ấy cũng không có phản ứng gì...”

“Hứ!” Tiểu Vũ hét lớn một tiếng: “Tam gia bọn ta là loại người gì chứ? Người khiêm tốn, ôn hòa như ngọc đó! Lúc ấy hắn thấy ngươi nhiệt tình dâng trà cho hắn như vậy, hắn có thể không cho ngươi mặt mũi nói không uống sao? Ngươi không nhìn thấy lúc ta đột nhiên nhúng tay đoạt lấy nước trà, hắn vẫn không trách phạt ta sao! Chuyện đó đã nói lên hắn thật sự không muốn uống! Cho nên mới bỏ qua cho ta như vậy!”

Nghe Tiểu Vũ nói như vậy, nháy mắt Tần Uyển Như có một loại cảm giác như tỉnh ngộ! Đúng vậy! Lại nói tiếp tiểu nha đầu này chỉ là một hộ vệ nhỏ, dám chẳng kiên nể uống nước trà của tam vương gia như vậy, dù thế nào cũng là dĩ hạ phạm thượng phạm phải trọng tội! Vậy mà chẳng những vương gia không trách phạt nàng, còn tùy ý để nàng uống hết nước trà! Xem ra... Thật sự giống như lời của tiểu nha đầu này, Vương gia thật sự rất ghét cúc hoa...

Tiểu Vũ vừa thấy vẻ mặt tỉnh ngộ của Tần Uyển Như, chỉ biết nàng ta đã chui vào cái bẫy của mình. Ho nhẹ hai tiếng, thành khẩn nói với nàng ta: “Cho nên... Có thể thấy được ngươi đã có hiểu lầm sâu nặng với ta...Chuyện trước đó ta làm, đều là đang giúp ngươi!”

Mặc dù Tần Uyển Như vẫn không ưa Tiểu Vũ, nhưng giờ phút này nghe nàng nói như vậy, trong lòng nàng ta thật sự cũng có chút băn khoăn, không khỏi xấu hổ cười cười, nói câu cám ơn với nàng.

Nàng ta vừa nói ra lời cám ơn, bên này, trong lòng Tiểu Vũ đã vui mừng đến nở hoa. Nếu không phải khả năng kiềm chế của nàng tốt, có lẽ đã sớm cười lăn lộn trên đất rồi! Ôi chao ơi! Đây chính là cái gọi bị người ta bán, còn giúp người ta kiếm tiền trong truyền thuyết sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.