Editor: Melodysoyani
“Mộ! Dung! Túc! Dạ!”
Nguyệt Tiểu Vũ tự nhận từ lúc biết mỗ Vàng Lá đến nay, đây là lần đầu tiên nghiêm túc đọc đầy đủ họ tên của hắn như thế. Theo đạo lý mà nói, mỗ Lá Cây phải rất cảm động. Nhưng...... Điều kiện đầu tiên là phải coi thường vẻ mặt cắn răng nghiến lợi như muốn ăn sống nuốt tươi hắn của Tiểu Vũ.
“***! Dù hôm nay ngươi có làm nũng bán mình bán Cúc Hoa cũng vô dụng! Mau nói rõ ràng mọi chuyện cho ta, nếu không...... Cô nãi nãi sẽ để cho ngươi biết, Tại sao Cúc Hoa lại đau như thế!”
“......??”
ĐầuTúc Dạ đầy dấu chấm hỏi bày tỏ không hiểu, còn Lưu Quang đầu đầy vạch đen vùi đầu uống trà ở một bên.
“Tam ca? Sao gần đây những lời nha đầu này nói ta càng nghe càng không hiểu vậy? Huynh có thể nghe rõ ý gì không? Có thể giải thích cho Cửu đệ ta một chút được không?”
Lưu Quang vốn còn muốn giả bộ bình tĩnh, đã bị những lời này của Túc Dạ làm cho nhàm chán. Khẽ cau mày do dự thật lâu, mấp máy môi, chậm rãi mở miệng.
“Cửu đệ......Đôi khi không hiểu sẽ tốt hơn. Có lúc, không biết chân tướng thường sẽ hạnh phúc hơn khi biết được chân tướng nhiều!”
“......”
Nếu Lưu Quang không muốn nói, Túc Dạ cũng lập tức biết điều không hỏi thêm nữa. Tiểu Vũ không cẩn thận nghe bọn họ nói chuyện, thấy Túc Dạ mất hồn, không khỏi dùng sức vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: “Này! Này!! Hỏi ngươi đấy, đừng có sững sờ nữa được không?”
Túc Dạ hồi hồn, mỉm cười giải thích: “Thật ra thì cũng không có gì. Trương Tiểu Hổ và Tú Liên là giả chết, ngươi không cần phải quá lo lắng! Dược hiệu hết rồi(@Melody: ý nói lúc hết hiệu lực rồi á), tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
“Giả chết!? Dược hiệu!?” Tiểu Vũ không hiểu nỉ non, nghi ngờ nhìn Túc Dạ.
“Ừm! Giả chết!” Túc Dạ đưa ngón tay chỉ vào Tịch Diêu đứng ở phía sau, giọng nói hơi tán thưởng nói: “Đây là tùy tùng của ta, không chỉ có khinh công lợi hại, y thuật càng thêm tuyệt hảo! Từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh ta, bản lãnh của ngự y trong hoàng thành, hắn đã học hết rồi. Sau này theo ta xuất cung du ngoạn, giang hồ to lớn, cũng may mắn làm quen được với vài vị thần y diệu thủ. Hai người Trương Tiểu Hổ và Tú Liên, là uống thuốc giả chết của Tịch Diêu.”
Tiểu Vũ kinh ngạc trừng lớn mắt, lơ đãng nhìn về phía Tịch Diêu lẳng lặng đứng sau lưng Túc Dạ, trong mắt lộ ra một chút tôn kính, nhưng cũng có chút nghi ngờ.
“Trên đời này thật sự có thuốc giả chết sao?”
Túc Dạ hiểu nghi ngờ của nàng, mở miệng nói: “Có hay không có, là thật hay giả, chờ một lát xem họ có thức tỉnh hay không, chẳng phải sẽ biết kết quả sao?”
Cũng phải! Tiểu Vũ sờ lỗ mũi một cái, ngồi trên ghế ở một bên. Chợt giống như là lại nghĩ tới cái gì, lại bật dậy nói: “Này! Vàng Lá, ngươi đã có thuốc giả chết gì đó, tại sao không ra tay sớm một chút? Sao phải dụng tâm lâu như vậy? Thời gian hai chúng ta quen nhau cũng không ngắn, không phải ngươi biết tính tình ta nóng nảy à?”
Túc Dạ nhún vai cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Để các ngươi chờ vài ngày như vậy, là bởi vì để cho heo một con kia báo thời gian kết án lên. Một khi hắn lần lượt báo án kiện này lên, ta mới có thể ra tay ở bên này. Cứ như vậy, nhân phạm xảy ra chuyện, hắn mới lo lắng hoảng sợ, không kịp nói rõ với bên trên. Ta mới có thể thoải mái di chuyển xác, còn thuận đường để hắn nợ ta một mối ân tình.”
Tiểu Vũ nghe vậy nheo mắt lại nhìn hắn, rút lại bốn chữ “Phiêu dật tuấn lãng” vốn hình dung về hắn. Thì ra là, huyết mạch hoàng tộc Mộ Dung thật thần kỳ, không chỉ là dung mạo, còn có......Tính tình phúc hắc như nhau!
Nghĩ đến đây, Tiểu Vũ lập tức vô ý thức quay đầu liếc nhìn Lưu Quang. Giờ phút này vị gia nọ đang đan tay chống cằm nhắm mắt nghỉ ngơi. Cũng không biết làm sao hắn lại dễ dàng mệt rã rời như vậy, dù sao một ngày, không phải uống trà thì chính là ngủ.
Nhìn dáng vẻ một chút, mở mắt ra, chính là một yêu nghiệt! Mắt nhỏ dài lộ ra sự mê hoặc. Nhắm mắt lại, chính là một tuyệt sắc! Khuynh quốc khuynh thành gì đó cũng không hình dung được, cảm giác như nếu ai đó quấy nhiễu vẻ mặt lúc ngủ của hắn, chắc chắn không bị chó cắn cũng bị sét đánh!
Một người nam nhân đẹp mắt như vậy, làm sao có thể khoác lên vẻ phúc hắc? Tiểu Vũ đã từng không chỉ một lần hỏi mình, nhưng thực tế thì rất tàn khốc. Mặc dù vị gia trước mắt này còn chưa có bao nhiêu động tĩnh, nhưng nàng biết, người nam nhân này, không có dễ trêu chút nào!
Cho nên...... Nàng ngoan ngoãn không chọc! Khụ khụ, chỉ lừa là được rồi!
......
Yên lặng một lát, một bóng đen chợt tiến vào từ ngoài cửa. Lúc bóng đen đứng ổn định, Tiểu Vũ mới nhìn rõ, là một tùy tùng khác của Vàng lá, Quỷ Tiêu.
Lại nói, Quỷ Tiêu này người cũng như tên, làm thật giống như quỷ mị. Nếu Tiểu Vũ nhớ không sai, từ khi đám người bọn họ bắt đầu ở nha môn này, nàng hoàn toàn chưa gặp qua người này. Cũng không biết cả ngày hắn núp ở nơi nào, thật làm cho người ta khó hiểu!
Hiển nhiên Quỷ Tiêu không có suy nghĩ nhiều như mỗ Vũ, trực tiếp hành lễ với Túc Dạ, mở miệng nói: “Gia, hai người bọn họ đã tỉnh rồi!”
Nghe vậy, Túc Dạ đứng lên, tán thưởng gật đầu một cái với Tịch Diêu ở sau lưng. Rồi sau đó nhìn Tiểu Vũ một chút, lại dời ánh mắt về phía Lưu Quang.
“Tam ca, có muốn cùng bọn ta nhìn qua một chút hay không?”
Lưu Quang chậm rãi mở mắt ra, ngồi thẳng người nói: “Hai hộ vệ của ta cũng đã coi chừng ở đó rồi, dĩ nhiên là phải đi đến xem rõ ngọn ngành.”
“Ồ! Được! Như vậy mọi người cùng đi xem một chút đi!”
“Được được! Đi nhanh lên đi!”
Tiểu Vũ liên tục không ngừng nắm kéo ống tay áo Túc Dạ , ý bảo hắn kêu Quỷ Tiêu dẫn đường nhanh một chút. Nàng đã không kịp chờ đợi muốn đi chứng kiến thời khắc kỳ tích!
......
Đoàn người ra khỏi nha môn, đi về phía Bắc thành. Bước đi, đi ra khỏi cửa thành. Lại đi đi, đi vào núi sâu.
Tiểu Vũ vừa nhìn đường vừa nhìn quanh bốn phía, rừng sâu núi thẳm cùng với nơi Tú Liên từng mô tả, lại vô hình tương tự, chẳng lẽ...... Chẳng lẽ là đây là nơi lúc đầu Tú Liên và Vận Bằng Thường đã hẹn ước?
Nghi ngờ trong lòng nghĩ tới, khi nhìn thấy một ngôi nhà lá giữa rừng núi thì chút nghi hoặc còn sót lại của Tiểu Vũ cũng lập tức biến mất. Xem ra, nàng thật đúng là đoán đúng!
Đoàn người vào phòng, đã thấy hai người lẳng lặng nằm trên giường gỗ. Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đứng ở một bên, sau khi nhìn thấy Lưu Quang, yên lặng đứng ở phía sau hắn.
Tiểu Vũ đi lên điều tra trước, không hiểu nói: “Ah? Không phải nói đã tỉnh sao? Sao vẫn còn nhắm mắt vậy?”
Tịch Diêu nghe vậy đi lên trước, đã nắm cổ tay của bọn hắn bắt đầu bắt mạch. Một lát sau mỉm cười nói: “Không có chuyện gì, chỉ là thân thể mệt mỏi, buồn ngủ mà thôi.”
“A ~~~” Tiểu Vũ gật đầu một cái, nhìn coi cái nhà này, tùy tiện nói: “Vậy bây giờ phải làm sao? Ở nơi này chờ bọn hắn tỉnh lại sao?”
Lưu Quang trầm mặc không nói, Túc Dạ khẽ suy tư, xoay người nói với hai huynh đệ: “Có thể phiền toái hai vị tiểu ca đây đi một chuyến được không?”
Tiểu Bạch nhướng mày lên, không trả lời, ngược lại Tiểu Hắc sảng khoái, mở miệng nói: “Chuyện gì?”
“À!” Túc Dạ cười khẽ một tiếng:“Là như vậy, Tịch Diêu muốn ở lại chăm sóc hai vị trên giường, mà Quỷ Tiêu thì chưa từng ra mặt ở nha môn. Cho nên muốn phiền toái hai vị trở về nha môn một chuyến, mang hành lý và xe ngựa của bọn ta tới đây. Sau đó chào hỏi Chu tri huyện, nói vụ án đã kết, chúng ta có chuyện tạm thời đi trước. Hai vị lái xe ngựa rời khỏi Bắc Môn trước, thuận đường nhìn một chút có người theo dõi hay không. Nếu như không có, thì lên núi tụ họp với bọn ta, nếu như có...... Hơi! Vậy phiền toái hai vị ra tay xử lý một chút rồi.”
Tiểu Bạch Tiểu Hắc nghe vậy, đều nhìn về Lưu Quang chờ đợi chỉ thị. Chỉ thấy Lưu Quang nhẹ nhàng gật đầu, hai huynh đệ bọn họ đã ra ngoài cửa, lắc mình một cái lập tức không thấy bóng dáng.
~ Hết chương 28~