Ở đây ngoài trừ ba người Mộ Dung Lưu Quang, tiểu Hắc và tiểu Bạch ra, ai cũng đều ngẩng đầu nhìn theo phương hướng mà Tiểu Vũ chỉ. Bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng tinh, từ trên đỉnh đầu một đám quạ đen bay qua...
Sau một lúc lâu không nói gì, đoán chừng cổ của mỗ tiểu hoàng đế dễ thương đều đã chua xót, mới mờ mịt cúi đầu nhìn Nguyệt Tiểu Vũ.
“Ngươi...Vừa nói cái gì?”
“Nhìn! Máy bay!”
“...Là cái gì vậy?”
“Máy bay!”
“...”
Một cuộc đối thoại làm cho người ta không thể nói được lời nào, thiếu chút nữa làm cho tiểu hoàng hoàng đế bị tức điên. Nguyệt Tiểu Vũ cũng rất bình tĩnh, cùng hắn cùng nhau lấy mắt to trừng mắt nhỏ, còn kém không trừng nhau đến khi mang thai (Melody : câu này k hiểu lắm :v), mỗ Vương gia từ đầu tới cuối đứng ở một bên xem, cuối cùng cũng mở miệng.
“Khụ khụ! Bệ hạ! Cái này không phải máy bay đâu...thực ra đây là tên một loài chim chóc ở quê hương của tiểu hộ vệ này!”
Hả? Tiểu hoàng đế nghe vậy tỉnh ngộ gật đầu.
“Thì ra nói hết nửa ngày, là con chim!” Nói xong, tiểu hoàng đế chợt nhướng mày, “Nhưng không đúng...Ta vừa mới cho là ngươi nói giỡn với ta, ngươi nói với ta một cây này, là có ý gì?”
Ách...một lời nói ra, mỗ Vũ trầm mặt. Nàng quay đầu nhìn Mộ Dung Lưu Quang cầu cứu, nhưngngay lúc quan trọng này Mộ Dung Lưu Quang lại không thèm để ý tới nàng. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ còn cách cố gắng bịa chuyện.
“Những lời này, thật ra nó là truyện cười!”
Tiểu hoàng đế nháy mắt mấy cái:“Buồn cười ở chỗ nào?”
“Truyện cười này ở chỗ....Chính là các ngươi đều bị lừa còn ta thì nở nụ cười.”
“...”
Mắt thấy sắc mặt tiểu hoàng đế biến đổi, thái giám hậu hạ bên cạnh hô to:“Lớn mật!”, Nguyệt Tiểu Vũ vội vàng nhấc tay lên đầu xin hàng nói:“Ta sai rồi! Bệ hạ cho ta một cơ hội để bù lại!”
Tiểu hoàng đế khẽ nhíu mày, vẫy tay cản thái giám lại. Không chút hoang mang nói:“ Được ! Thấy ngươi là hộ vệ của Tam ca, ta sẽ cho ngươi một cơ hội! Chẳng qua nếu bây giờ ngươi không thể làm cho ta cười, thì phải cẩn thận! Nói không chính xác thì cả đời cũng đừng mong trở về quê hương nhìn thấy máy bay gì đó!”
Tim gan của Tiểu Vũ nhảy dựng. Dựa vào! Uy hiếp! Đây rõ ràng là uy hiếp! Chẳng qua ai kêu người ta là hoàng đế chứ! Trời đất bao la hắn là người lớn nhất, ai cũng không thể chọc vào!
Trong đầu trống rỗng, giờ phút này Tiểu Vũ có chút mơ màng. Chẳng qua vòng vo chuyển viên ngọc nhỏ trong mắt, vẫn mở miệng nói:“ Trước đây có thái giám!”
Lời vừa nói ra, mỗ Bạch đứng ở phía sau nàng vốn không hé răng khụ khụ, thấp giọng nói:“ Không phái trước đây! Bây giờ vẫn còn thái giám! Còn đang đứng trước mặt ngươi!”
“Đúng nha!” Tiểu Vũ *hậu tri hậu giác * tỉnh ngộ (Melody: câu này có nghĩa là một chuện gì đó mà mọi người đều biết ấy :v)Lập tức sửa lại lời nói:“Thì..vẫn còn thái giám!”
Sau một lúc lâu tạm dừng, nàng không lên tiếng. Tiểu hoàng đế nhíu mày nói:“Sau đó thì sao?”
“Không sau đó...”
Nghe vậy, bỗng nhiên tiểu hoàng đế thấy mình giống như lại bị đùa giỡn.Vừa định nổi giận, chỉ thấy Mộ Dung Lưu Quang đứng ở bên cạnh hộ vệ từng bước tiến lên, chắp tay nói:“Bệ hạ! Đừng kích động! Thật ra thì nghi vấn vừa rồi của ngươi sai rồi. Không nên hỏi sau đó thì sao? Chắc là phải hỏi phía dưới đâu?” (Melody : Mị ngồi nghiên cứu cả buổi trời mới thấm được dụng ý của câu này *cười gian*, anh quá phúc hắc; Mỗ Quang: ngươi có ý kiến?; Melody : *mặt vô tội* em nào có ý kiến gì đâu ạ?; Mỗ Quang : *lườm* ngươi cũng quá manh; Melody : chẹp chẹp em còn kém xa anh lắm ạ!; Mỗ Quang : *gật đầu* biết vậy thì tốt).
Tiểu Vũ thấy Tiểu Hắc đi ra hỗ trợ, chạy nhanh ralên tiếng phụ họa:“Đúng đúng đúng! Bệ hạ ngươi hỏi sai rồi! Ngươi hỏi lại lần nữa, hỏi lại lần nữa!”
Tiểu hoàng đế khó hiểu nhíu mày, như thế nào? Phương diện này có điều phải chú ý sao? Quay đầu nhìn lão thái giám đang đứng, chỉ thấy vẻ mặt của hắn cũng mê mang. Được rồi! Tạm thời hắn phải phối hợp một chút!
“Khụ! Kia...phía dưới đâu?”(Melody: *đồng cảm nhìn mỗ hoàng đế* bé thật ngây thơ, bị cả đám lừa; Mỗ hoàng đế : ai cho phép ngươi gọi ta là bé?; Melody: này nhóc ta ở hiện đại nha *lè lưỡi*; mỗ hoàng đế : ta đem ngươi ra chém bây giờ!; mỗ Quang : đệ chém đi ta sẽ tìm một chỗ tốt cho ả *cười gian*; Melody : *trợn mắt* ta chết rồi ai edit truyện cho các ngươi *lè lưỡi* ta mà giấu hàng các ngươi đừng có mơ mà có đất diễn *cười to*, mỗ Vũ : vậy ta bảo người khác edit bộ này là được, lão đại chém nhỏ này đi! ; Melody :Oa Oa ta hờn, lần nào ta cũng phải chạy ... *xách dép chạy*)
Tiểu Vũ cười hì hì vui vẻ :“Không có!”
“...”
Một trận gió lạnh thổi qua, đầu của mỗ lão thái giám dần lĩnh ngộ! Nét mặt già nua nháy mắt hồng lên, run run ngón tay tức giận nói: “Ngươi..., ngươi... ngươi!”
“Ha ha ha ! Ha ha ha!”
Trái ngược với lão thái giám tức giận, lần này, mỗ tiểu hoàng đế lại cười hỗn độn trong gió.
“Ha ha! Ngươi, ngươi tên là gì?”
“Nguyệt Tiểu Vũ, Ách...Võ Võ!”
“Tốt! Tiểu Vũ đúng không? Ngươi thật thú vị, ta nhớ kỹ ngươi! Các ngươi ở lại trong hoàng cung thêm mấy ngày nữa, ngươi cần phải nói giỡn nhiều hơn cho ta nghe!”
A a?! Ở lại trong hoàng cung thêm mấy ngày nữa? Không phải chỉ vào hoàng cung chơi một ngay thôi sao? Như thế nào lại ở lại?!