Ngoài cửa, có người chợt bẩm báo: “Tiểu thư, đây là thiếp mời mà lão gia và
phu nhân đưa tới, nói là Thái tử gia đưa qua, mời tiểu thư qua đó, người của phủ Thái tử đang chờ ở bên ngoài phòng!”
Tiểu Bích nhận thiếp mời rồi đưa cho Dương Xuyến Xuyến.
Dương Xuyến Xuyến xem một lần với vẻ hờ hững, ánh mắt nàng trở nên trầm tư, sau đó không nhịn được mà nở nụ cười thầm.
Thì ra hôm qua, nam tử kia chính là đương kim Thái tử, bào huynh của Tô vương gia.
Chẳng qua nếu so sánh hai người họ, Thái tử gia có vẻ trầm ổn, ấm áp hơn một
chút, không giống Tô vương gia lạnh lùng như băng, xa cách như vậy.
Dương Xuyến Xuyến đặt thiếp mời trong tay xuống, dặn dò Tiểu Bích:
”Thôi, Thái tử gia cũng ra mặt rồi, nếu ta lại không đi thì chẳng khác nào hạ thấp thể diện của hoàng gia đến cực hạn.”
”Thái tử gia làm vậy, hẳn là đã cho ta một nấc thang để leo xuống.”
”Tiểu Bích, nói với người của phủ Thái tử rằng lát nữa, ta sẽ đến chỗ hẹn đúng giờ!”
Mỹ nhân như ngọc, ca múa thâu đêm suốt sáng. Mấy nhành hoa leo mềm mại thanh thoát, bình vàng mà rượu chẳng còn.
Hơi thở ướt át, kiều diễm hoang phí, lẳng lặng lan ra trong không khí.
Biết bao dục vọng thúc giục người ta, trong cơn mơ màng tựa như được uống loại rượu nguyên chất.
”Dương tiểu thư, về việc của hoàng đệ bổn vương, đúng là chúng ta đã đắc tội, mong rằng Dương tiểu thư có thể bỏ qua.”
Ánh mắt Tô Cảnh Lương rất ấm áp, y nhìn qua Tô Cẩm Lí rồi lại nhìn Dương Xuyến Xuyến.
Khóe miệng y nhoẻn thành nét cười, vóc người cao lớn, ôm lấy Tô Sơ Tâm.
Dương Xuyến Xuyến nghe y nói vậy thì ngẩng đầu, nhìn thoáng qua y rồi nở nụ cười.
Nàng cũng không có vẻ gì là sợ hãi, chỉ chun mũi lại rồi vẫy vẫy tay.
”Nào dám chứ! Cũng tại ta không hiểu chuyện, đắc tội Tô vương gia, hy vọng Tô vương gia bỏ qua cho!”
Tô Cẩm Lí nghe nàng nói vậy thì chợt nhớ tới chuyện ngày hôm qua, sắc mặt
hắn lập tức trở nên giận dữ, nét cười lạnh bên môi ngày càng sắc bén.