Phủ của thái tử.
Đêm khuya, Tô Cảnh Lương không ngủ, chỉ an tĩnh ngồi ở thư phòng. Kẽo kẹt một tiếng, Tô Sơ Tâm đi vào. Tô Cảnh Lương hơi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tô Sơ Tâm, ngay sau đó nở nụ cười ấm áp: “Sao lại ở đây? Không về sao?”
“Không....” Tô Sơ Tâm nhìn văn án trên bàn của Tô Cảnh Lương, cười một chút, đôi mắt đen nhánh lóe sáng nhìn Tô Cảnh Lương, nhẹ giọng hỏi: “Rất bận sao?” Dưới ánh đèn, Tô Sơ Tâm khiến người ta không nỡ dời mắt. Nhìn cô bé mới ngày nào chỉ đến mông mình, giờ đã trưởng thành xinh đẹp động lòng người, đáy lòng Tô Cảnh Lương có chút run rẩy.
“Cảnh Lương, hôn sự của chúng ta như nào? Huynh xem, Cẩm Lí cũng thành thân rồi...”Tô Sơ Tâm cảm thấy, thời gian càng kéo dài, lòng nàng càng bất an. Thái tử phi, nhất định là nàng. Nhưng vẫn có chút bất an. Đôi lúc Tô Cảnh Lương lại không có cùng suy nghĩ với nàng. Tô Cảnh Lương ngây ra một chút, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng của Dương Xuyến Xuyến, vài lần gặp mặt ngắn ngủi, hắn lại nghĩ đến nữ nhân kia nhiều như vậy.
“Sơ Tâm, ta đã nói rồi, muội là....”
“Thái tử ca ca.........” Giọng nói mềm mại vang lên cắt đứt lời của Tô Cảnh Lương, đáy mắt Tô Sơ Tâm hiện lên nét thương tâm, đã bao nhiêu năm rồi nàng không gọi hắn là Thái tử ca ca? Lâu rồi, lâu lắm rồi... Nàng từng cho rằng, chỉ cần gọi hắn là Cảnh Lương, sẽ thân mật hơn nhiều. Nhưng hiện tại nàng phát hiện, hai chữ này còn không thân mật bằng bốn chữ Thái tử ca ca.
“Thái tử ca ca......... Vì cái gì, muội trước nay đều không cảm giác được huynh đâu?”
Ở vương phủ, những lời của Tô Cảnh Lương khiến nàng thấp thỏm lo âu.
Tô Cảnh Lương đã từng có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng nàng không sợ. Nhưng lại sợ Dương Xuyến Xuyến. Trời sinh trực giác của nữ nhân, ánh mắt của Tô Cảnh Lương nhìn Dương Xuyến Xuyến. Thậm chí Dương Xuyến Xuyến còn xuất hiện ở ven hồ bí mật của Tô Cảnh Lương, ngay cả nàng cũng chưa từng nói chuyện với Tô Cảnh Lương ở đó.